Trong cuộc sống, hẳn bạn đã từng gặp những người thích “buôn dưa lê”, lan truyền những câu chuyện không mấy hay ho về người khác. Họ có thể “tám” chuyện của cô A với cô B, rồi lại bàn tán về anh C, từ chuyện gia đình đến chuyện ngoài xã hội. Ban đầu, có thể bạn thấy những câu chuyện này thú vị, nhưng lâu dần, bạn sẽ cảm thấy mệt mỏi và không muốn kết thân với họ. Bởi lẽ, bạn sợ rằng một ngày nào đó, những bí mật riêng tư của mình cũng sẽ trở thành đề tài bàn tán của họ. Nếu bạn nhận thấy mình có những dấu hiệu này, hãy cẩn trọng! Đó có thể là biểu hiện của việc thiếu kỹ năng giao tiếp, thậm chí gây ra những tác hại khôn lường.
Mục Lục
Mất Kiểm Soát Lời Nói và Khó Điều Chỉnh Chủ Đề
Những người thích ngồi lê đôi mách thường có khả năng ăn nói lưu loát. Họ biết cách biến một câu chuyện bình thường trở nên hài hước hoặc cảm động, biết cách nhấn nhá và tập trung vào nhân vật. Tuy nhiên, điểm yếu lớn nhất của họ là không ý thức được rằng những điều mình nói có thể gây nhàm chán cho người nghe, ảnh hưởng tiêu cực đến người khác và cả chính bản thân mình. Họ coi việc kể chuyện này chuyện kia là điều hết sức bình thường, thậm chí nghĩ rằng người đối diện thích nghe nên càng “phát huy” thói quen này. Người hay “buôn chuyện” thường “lèo lái” chủ đề sang nhiều lĩnh vực khác nhau, khiến người nghe bị “nhiễu loạn” bởi quá nhiều thông tin.
Thói quen ngồi lê đôi mách xuất phát từ nhu cầu được chia sẻ và thể hiện bản thân, thích chỉ trích, phê phán người khác và có tâm lý cho mình là người quan trọng. Chính vì xuất phát từ những đặc điểm tâm lý này mà người hay “buôn chuyện” khó bỏ được thói quen của mình. Họ thường không nhận thấy vấn đề và cho rằng không có gì cần thay đổi.
Thiếu Kỹ Năng Lắng Nghe
Đây dường như là một hệ quả tất yếu: khi bạn nói quá nhiều, bạn sẽ không còn muốn nghe, không có thời gian để nghe người khác nói. Người hay “buôn chuyện” thường không đủ kiên nhẫn để lắng nghe người khác lâu và luôn tìm cách chen ngang để giành quyền nói. Hoặc, nếu họ chăm chú lắng nghe, đó là vì câu chuyện đó kích thích trí tò mò và vượt ra ngoài hiểu biết của họ. Họ coi đó là cơ hội để nắm bắt thông tin, có thêm “vốn” để “buôn” với những người khác.
Không Có Sự Đối Thoại Thực Sự
Trong giao tiếp, có hai hình thức trò chuyện chính: đối thoại và tán gẫu. Đối thoại là đi sâu vào một vấn đề, hai bên trao đổi, chia sẻ ý kiến và quan điểm. Tán gẫu là nói về nhiều chủ đề khác nhau, thường chỉ để hỏi thăm và xã giao. Người hay ngồi lê đôi mách thường tham gia vào các cuộc tán gẫu. Họ ít khi đối thoại sâu sắc, hoặc đối thoại không kéo dài, không có sự gắn bó và cam kết. Nếu ai đó yêu cầu họ giữ bí mật, họ khó có thể làm được.
Chính vì điều này mà người hay “buôn dưa lê” thường ít có bạn thân. Các mối quan hệ của họ chỉ dừng lại ở mức xã giao, bạn cùng lớp hoặc đồng nghiệp. Sự “nhiều chuyện” của họ khiến người khác e dè, nhưng cũng không ai từ chối họ trong các cuộc tán gẫu vì có họ, cuộc trò chuyện trở nên sinh động và thú vị hơn. Tuy nhiên, về lâu dài, họ khó có thể xây dựng được những mối quan hệ sâu sắc và mục đích thắt chặt mối quan hệ trong giao tiếp của họ coi như thất bại.
Để giao tiếp hiệu quả hơn và xây dựng những mối quan hệ tốt đẹp hơn, người hay ngồi lê đôi mách cần thay đổi cách giao tiếp của mình: nói ít lại, lắng nghe nhiều hơn và mở lòng với những sai lầm của người khác. Học cách kiểm soát lời nói và tập trung vào những chủ đề tích cực, xây dựng. Điều này không chỉ giúp bạn cải thiện các mối quan hệ cá nhân mà còn nâng cao giá trị bản thân trong mắt mọi người.