Top các Bài văn đóng vai ông Sáu kể lại truyện ngắn ‘Chiếc lược ngà’ đặc sắc nhất

Review Top 7 Bài văn đóng vai ông Sáu kể lại truyện ngắn ‘Chiếc lược ngà’ đặc sắc nhất là chủ đề trong bài viết hôm nay của Nhà Hàng Sen Hồ Tây. Theo dõi nội dung để tham khảo nhé.

1. Bài văn đóng vai ông Sáu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà tuyệt vời nhất – Bài mẫu số 1

 

Tôi là Sáu – một chiến sĩ xung phong trên chiến trường Nam Bộ. Khi tôi lên đường, con gái tôi, bé Thu mới một tuổi. Bé Thu là nguồn động viên lớn nhất cho tôi, là động lực chiến đấu để sớm trở về gặp con. Sau bảy năm, tôi quay về quê nhà. Niềm vui gặp con, ôm con vào lòng khiến tôi khao khát, mong đợi vô cùng.

Chiều nay, chiếc xuồng cập bến. Bé Thu đứng từ xa, khuôn mặt buồn bã. Khi tôi gọi tên con, bé Thu giật mình, rồi hoảng sợ chạy đi. Trái tim tôi đau đớn. Lần này, sự xa cách do chiến tranh tàn bạo đã làm cho con gái không nhận ra cha mình.

Mẹ bé Thu thông báo với mọi người, tôi được đón tiếp, nhưng trong lòng vẫn trống trải. Ba ngày ngắn ngủi, tôi ở gần con. Nhưng bé Thu không gọi tôi, không chấp nhận người cha đã lâu không gặp. Lòng tôi đau nhói.

Ngày đi lại đến, bé Thu gọi tên tôi dài dài. Tôi không tin vào tai mình. Bé Thu ôm tôi chặt, khóc nức nở. Đây là khoảnh khắc tôi cảm nhận tình cha con sâu sắc nhất. Nhưng phải chia tay con là thử thách đau lòng nhất.

Phút chia ly, con bé nói: “Ba đi rồi về mua cho con cây lược ngà nhé!”. Làm người cha, tôi hứa hẹn với lòng, dù xa xôi, tôi sẽ trở về với con và trao cây lược ngà thắm thiết nhất.

Nhưng số phận không nhường nhịn. Trong trận đánh cuối cùng, tôi bị thương nặng. Trước khi ra đi, tôi đã kịp gửi cây lược ngà cho đồng đội, hy vọng anh ta sẽ trao nó cho bé Thu thay tôi. Phút cuối cùng, tôi thấy bé Thu ôm chặt tay tôi, nước mắt lưng tròng. Tôi mỉm cười hạnh phúc và chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Trong bài viết này, ông Sáu chia sẻ câu chuyện về Chiếc Lược Ngà tuyệt vời nhất – Bài mẫu số 1

2. Bài văn đóng vai ông Sáu kể lại chuyện Chiếc lược ngà hay nhất – Bài mẫu số 3

Để tham gia cuộc chiến đấu dành cho dân tộc, tôi đã từ bỏ hạnh phúc gia đình, xa cách vợ con, và chấp nhận những thương tích từ những ngày chiến tranh khốc liệt. Tám năm xa nhà, mỗi lần về thăm chỉ là vài ngày, lòng tôi đau đớn vì đứa con gái duy nhất tôi mong mỏi không nhận ra tôi là cha. Khi tôi nhìn thấy bé Thu – đứa con gái bé bỏng của mình, niềm vui tràn ngập, nhưng sự thất vọng khi con không nhận ra tôi cũng là một đau thương khác. Trước mặt tôi, hình ảnh những hàng dừa nghiêng mình xuống dòng kênh trước nhà bỗng chốc hiện ra. Tôi nhận ra bé Thu đang chơi dưới gốc cây. Linh cảm cha bồi hồi, nhưng con bé thì chạy vùi đầu vào nhà, sợ hãi. Bà Ngoại nói:

– Không sao, sớm muộn gì nó cũng nhận ra cậu là bố nó.

Nước mắt lăn dài, tôi chỉ ở nhà ba ngày. Cố ý để bé Thu gọi tôi là ba nhưng con không chịu, gan lì, bướng bỉnh. Một lần, khi má nó đi mua thức ăn, nó không nhấc nồi cơm nặng vì sợ cầu viện tôi. Tôi nhìn con chẳng đáp, giữ chén trà đắng với anh Ba. Nó còn đòi tôi chắt nước cho nó, nhưng tôi giữ im lặng, mong con bé sẽ gọi tôi một tiếng ‘ba’. Nhưng không, nó vẫn cứng cỏi. Nó cũng trở nên lạ lùng hơn, nhưng đáng tiếc nhất là lúc tôi lỡ đánh nó vì không nhận miếng trứng cá. Sau đó, nó trở nên lặng lẽ, đăm chiêu hơn, đôi mắt ánh lên điều gì đó nặng nề.

Khi tôi rời khỏi nhà, con bé đứng đó, lòng tôi muốn ôm con, nhưng sợ con sẽ bỏ chạy, tôi chỉ đứng nhìn từ xa, lòng đau đớn. Tôi nói:

– Thôi ba đi đây con nghe

Ngay lúc đó, con bé bất ngờ kêu:

– B…a..a…ba

Giây phút đó, thế giới dường như dừng lại, tim tôi thổn thức, niềm hạnh phúc tràn ngập. Tôi khóc, giọt nước mắt vui sướng của người cha lần đầu tiên nghe con gọi mình. Vậy là con tôi đã nhận ra tôi, tôi hôn tóc con và hứa sẽ tặng con chiếc lược.

Trở lại căn cứ, lời dặn của bé Thu ‘Ba về! Ba mua cho con một cây lược nghe ba!” là động lực để tôi làm một chiếc lược ngà cho con. Làm xong, tôi khắc lên dòng chữ “Yêu nhớ tặng Thu con của ba”. Chiếc lược trở thành biểu tượng của tình cha con và sức mạnh chiến đấu. Hàng đêm, tôi mài lược, chờ ngày đưa nó về cho con.

Chiến tranh! Tiếng đó làm đau lòng, gây ra biết bao nỗi đau. Chiến tranh đánh mất sinh mạng, xương máu của người con Việt Nam. Nhưng cũng là trong chiến tranh, những tình cảm thiêng liêng nhất không thể bộc lộ hết, tình yêu đôi lứa, tình đồng chí đồng đội, tình yêu quê hương và tình cảm gia đình. Hy vọng chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ, để đất nước sớm hòa bình, để chúng tôi được đoàn tụ với người thân sau nhiều năm xa cách.

Trong bài viết này, ông Sáu chia sẻ câu chuyện về Chiếc Lược Ngà tuyệt vời nhất – Bài mẫu số 3

3. Trải lòng ông Sáu về Chiếc Lược Ngà Tuyệt Vời Nhất – Bài mẫu số 2

 

Tình cảm cha con, đặc biệt là tình cha con gái, là điều thiêng liêng đặc biệt trong cuộc sống của mỗi người, và đối với tôi, nó càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết.

Tôi tham gia chiến đấu chống Pháp từ khi con gái tôi còn nhỏ bé, và bé Thu là đứa con duy nhất của tôi. Suốt những năm chiến tranh, vợ tôi đã đến thăm, nhưng vì đường đi rủi ro, nên bé Thu không thể đi cùng. Tôi chỉ có thể nhìn thấy con qua những tấm ảnh nhỏ.

Và rồi, sau bao nhiêu năm, khi tôi được về nhà, tôi gặp lại con. Từ xa, tôi nhìn thấy một cô bé tám tuổi, tóc cắt ngang vai, mặc quần đen, áo bông, đang vui đùa trước nhà. Tôi đã biết đó chính là Thu – con gái của tôi. Tôi không kịp chờ xuống tàu, vui mừng gọi con và đưa tay đón chờ sự ôm của con để giảm bớt nỗi nhớ mong. Nhưng thay vì niềm vui, con bé trông ngạc nhiên và chỉ đứng đó nhìn tôi. Rồi, nó chạy đi và kêu lên, thể hiện sự ngạc nhiên và bất ngờ. Trước phản ứng của con, tôi cảm thấy buồn và đau lòng. Tôi đứng đấy, nhìn theo con. Có lẽ, lúc đó, tôi trở nên đáng thương và tội nghiệp trong mắt con!

Vì đường xa, chúng tôi chỉ ở nhà được ba ngày. Trong thời gian đó, chúng tôi cố ý để con bé gọi tôi là ba. Nhưng con bé rất cứng cỏi, gan lì, và không chịu gọi tôi một tiếng ‘ba’. Ngay cả khi cần gọi tôi vào bữa cơm hay nhờ tôi chắt nước nồi cơm, nó vẫn tránh miệng và không gọi tôi. Tôi thật lòng đau khổ vì thái độ của con bé.

Và điều mà tôi hối hận nhất, trong những ngày ở bên con, là tôi đã mất kiên nhẫn và đánh con khi nó không nhận miếng trứng cá tôi đưa. Sau khi bị tôi trừng phạt, Thu chạy sang bà ngoại. Tôi không biết bà đã nói gì với nó, nhưng khi nó về, con bé trở nên khác biệt.

Ngày cuối cùng, bà con nhiều người đến chia tay chúng tôi. Tôi bận phục vụ khách nên không để ý nhiều đến con bé. Con bé có vẻ buồn, trầm tư, và có lẽ bà nói cho nó nghe điều gì đó. Lúc tôi lên đường, nó đứng ở góc nhà, trông rất buồn, ánh mắt đầy ý nghĩa. Trước khi tôi đi, con bé đột ngột kêu lên: Ba…a…a…ba! Nó chạy đến ôm tôi, hôn tôi, và giữ chặt tôi lại. Sau khi mọi người giúp nó buông, tôi lên đường với niềm hy vọng con bé giữ lấy một cây lược.

Sau đó, chúng tôi quay trở lại chiến trường miền Đông. Một ngày, tôi tìm được một khúc ngà voi. Tôi quyết định tự làm một chiếc lược đẹp cho con gái bé bỏng của mình. Mỗi ngày, tôi tỉ mỉ chăm sóc từng chiếc răng lược và khắc những dòng chữ yêu thương lên đó. Tôi mong rằng, khi chiến tranh kết thúc, tôi sẽ trở về và trao món quà bé nhỏ đó cho con.

Nhưng không may, một ngày cuối năm 58, trong trận đánh lớn với quân Mỹ-Ngụy, tôi bị thương nặng. Trước khi ra đi, tôi đã gửi chiếc lược ngà cho anh Ba, người bạn chiến đấu của tôi, hy vọng anh sẽ truyền lại cho con bé thay tôi. Trong những giây cuối cùng, tiếng anh Ba vẫn vọng lên: ‘Tôi sẽ mang về trao tận tay cho cháu’.

Trong bài viết này, ông Sáu chia sẻ câu chuyện về Chiếc Lược Ngà Tuyệt Vời Nhất – Bài mẫu số 2

4. Hành trình của ông Sáu và Chiếc Lược Ngà – Bài mẫu số 5

 

Là một chiến sĩ trên chiến trường Nam Bộ, tôi đã đáp lời tiếng gọi thiêng liêng của tổ quốc, để lại mẹ già và đứa con thơ, hành trình đó đầy những thử thách và gian khổ. Đến khi con tôi 8 tuổi, tôi mới có cơ hội trở về thăm quê, nhưng chuyến về này lại để lại trong tôi những kí ức không thể phai nhòa.

Nỗi nhớ con trải dài trong tâm hồn tôi, khiến tôi bồn chồn suốt đêm, mong chờ ngày sớm được ôm con vào lòng. Khi tôi bước xuống xuồng và nhìn thấy cô bé Thu chơi trước nhà, sự kết nối tình cha con bắt đầu trỗi dậy. Tôi gọi tên con nhưng phản ứng của nó khiến tôi ngạc nhiên và đau lòng. Con bé không nhận ra tôi và bỏ chạy.

3 ngày ở nhà, tôi cố gắng để con gọi tôi là ‘ba’, nhưng con rất cứng nhắc, không chịu gọi. Trong một buổi ăn cơm, khi tôi trải miếng trứng cá cho nó, thái độ của con khiến tôi mất kiên nhẫn. Tôi đánh con và con chạy đến bà ngoại. Đến lúc tôi phải rời đi, con bé đột ngột kêu ‘ba’ và ôm tôi chặt. Đó là khoảnh khắc tôi hối hận vì những lúc trước đã trừng phạt con.

Sau đó, trên chiến trường, tôi tìm thấy một khúc ngà voi và quyết định làm một chiếc lược cho con. Mỗi ngày, tôi tỉ mỉ chăm sóc và khắc những dòng yêu thương lên chiếc lược, hy vọng sẽ trao nó cho con khi chiến tranh kết thúc. Trong một trận đánh, tôi bị thương nặng và gửi chiếc lược cho một người bạn, hy vọng anh ta sẽ truyền đạt cho con tôi.

Sau nhiều năm, tôi trở về nhận nhiệm vụ và đưa lược ngà về. Con bé, sau khi hiểu ra sự nhầm lẫn, ôm tôi và nói rằng con nhớ ‘ba’. Đó là lúc tôi cảm nhận rõ tình phụ tử và lòng yêu thương của con. Tôi ôm con, hứa sẽ trở về nhanh chóng.

Chiến tranh tách biệt gia đình, làm cho trẻ con không nhận ra cha mình. Chúng tôi, những chiến sĩ cách mạng, chiến đấu để đưa lại hòa bình, để trẻ con được sống trong yêu thương gia đình. Lược ngà trở thành biểu tượng của tình cha, của hy sinh và hy vọng cho tương lai.

Trong bài văn, tôi sẽ hóa thân thành ông Sáu để kể về câu chuyện về Chiếc lược ngà tuyệt vời nhất – Bài mẫu số 5

5. Trong bài văn này, tôi sẽ đóng vai ông Sáu và kể lại câu chuyện về Chiếc lược ngà tuyệt vời nhất – Bài mẫu số 4

 

Tôi và người bạn đồng chiến Ba sống gần nhau, đồng lòng tham gia kháng chiến. Nhiều năm xa nhà, xa gia đình, tôi luôn khao khát được gặp con yêu của mình. Trong những lần vợ lên thăm, đường biên giới nguy hiểm, con lại không đi cùng, chỉ được nhìn con qua bức ảnh. Khi đơn vị cho về, lòng hạnh phúc và mong đợi gặp con không gì tả được. Trên đường về, nôn nao và háo hức, tôi nhìn thấy con đang chơi trước nhà, lòng vui đến ngỡ ngàng. Tôi gọi:

– Thu ơi

Nhưng sự mong chờ đó không được đáp lại. Khi ôm con, con mở mắt nhìn, tròn xoe và ngạc nhiên. Tôi nói:

– Thu, ba của con đây

Nhưng con gái có vẻ không nhận ra, nhìn tôi như không biết ai. Rồi con chạy vào nhà hét:

– Mẹ ơi, bà ơi

Tôi bất ngờ và đau lòng, nỗi mong chờ gặp con lại bị đáp trả bằng sự lạnh lùng của con. Tôi buồn và run lập cập trong tiếng nói:

– Thu. Ba của con đây

Ngày ở nhà, con bé lạnh lùng, xa lánh tôi. Dù vỗ về, nó đẩy tôi ra xa hơn. Tôi mong được con gọi mình là ‘ba’, nhưng con không bao giờ nói tiếng đó. Vợ tôi mắng nó vì không gọi tôi vào ăn, nhưng con vẫn cứ lạnh nhạt. Trong lòng tôi, tình yêu dành cho con vô bờ. Hôm đó, vợ tôi cầm đũa đe doạ sẽ đánh nó nếu không nghe lời. Con bé chẳng nói gì, chỉ nói:

– Vô ăn cơm

Tôi nghe thấy nhưng không đứng dậy, mong con gọi ‘ba’. Nhưng con bé bảo:

– Cơm chín rồi

Tôi nói:

– Gọi ‘ba’ đi con, nghe con

Nó vẫn lạnh lùng, nói:

– Cơm sôi rồi kìa, nhanh lên không nhão bây giờ

Tôi bảo:

– Sợ bị đòn không? Cơm mà nhão là mẹ la, mẹ đánh đấy

Con bé không nghe, nói:

– Cơm sôi rồi kìa. Nhanh lên không nhão

Tôi nói:

– Gọi ‘ba’ một tiếng thôi, sao con khó khăn vậy

Nói nhưng con vẫn nói:

– Cơm sôi rồi kìa. Nhanh lên không nhão

Tôi hối hận vì đã đánh con, ngồi xuống trong nước mắt. Con giữ chiếc lược ngà tôi làm, ngày xưa tôi đã ôm mong gặp con, giờ đây tôi ôm trong niềm hối hận.

Lúc cuối, tôi rút chiếc lược ngà, đưa cho đồng đội và dặn:

– Đưa…tận …tay….cho…cái…Thu giúp tôi.

Tôi cười hạnh phúc khi con gọi tên, ôm con, cảm nhận tình yêu của con. Tôi hiểu rằng chiếc lược ngà kỷ niệm cho con sẽ được truyền đi những kỷ niệm và tình yêu thương của tôi.

– Ba đi rồi, ba sẽ về với con sớm thôi, con nhé.

Chiến trường mang lại niềm tự hào và nỗi đau đớn. Trong giây cuối cùng, tôi thấy con mỉm cười, tay nắm lấy tôi, hạnh phúc trước giấc ngủ cuối cùng.

Chuyện hay nhất về chiếc lược ngà – Bài số 4 do ông Sáu kể

7. Bài mẫu số 7: Chia sẻ của ông Sáu về chiếc lược ngà tuyệt vời nhất

 

Dưới bức tranh của trời, giọt mưa rơi như những hạt ngọc. Bên chiếc lều, đồng đội tôi vui mừng sau trận đấu khốc liệt, tạo nên khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc sống lính. Tôi lấy chiếc lược ngà làm từ ngà đang chế tạo để hoàn thiện từng chi tiết cuối cùng. Trong đôi tay, chiếc lược gợi nhớ về những ký ức về bé Thu, những kỷ niệm bất diệt dẫn dắt tôi…

Tám năm xa cách, những cuộc gặp gỡ rải rác, nhưng lòng mong chờ không giảm đi. Mỗi lần hình ảnh bé Thu xuất hiện, lòng tôi đều xao xuyến…

Mưa đãi lành, tôi nhìn thấy hình ảnh một bé gái đứng dưới cây, tóc ngắn, mặc chiếc áo bông. Con là bé Thu, người con gái tôi hằng khao khát gặp lại. Tôi gọi lên:

– Thu! Con!

Tôi đưa tay mở lòng để chờ đón, nhưng thất vọng khi thấy con bé ngơ ngác, không nhận ra tôi. Nó vội chạy vào nhà kêu lớn: “Má! Má!”. Tôi đứng im, không dám quay lại. Anh Ba an ủi:

– Chờ đi, nó sẽ nhận ra cậu mà. Không lẽ bố nó mà không nhận ra?

Tôi cười nhẹ, nhưng trái tim rỉ máu. Cuộc gặp này không diễn ra như tôi mong đợi. Bấy lâu nay, hình ảnh bé Thu luôn đi kèm với chiếc lược ngà…

Ngày con bé lớn lên, không khí trở nên trầm lắng hơn. Mỗi lần gọi con ăn, nó trốn tránh, ánh mắt cô bé đầy sợ sệt. Lần lượt những sự cố xảy ra, tôi đánh nó mà lòng đau như muốn chết. Con bé không khóc, không phản đối, chỉ là nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng. Tôi nhận ra khoảng cách tình cha con đã trở thành vực sâu không lường trước được…

Một ngày, tôi lên đường, bắt đầu cuộc phiêu lưu mới. Bức thư từ bé Thu khiến tôi xao xuyến và thấu hiểu hơn về những gì con bé đang trải qua. Tôi quyết định làm một chiếc lược ngà, là biểu tượng của tình cha con, để gửi về cho bé…

Thu ơi! Ba hứa sẽ về, sẽ trao tận tay con chiếc lược này. Khi đất nước hòa bình, chúng ta sẽ đoàn tụ, bù đắp những khoảnh khắc mất mát…

Trải nghiệm ông Sáu kể về câu chuyện đẹp nhất của Chiếc lược ngà – Bài mẫu số 7

7. Nhìn nhận của ông Sáu về Chiếc lược ngà tuyệt vời nhất – Bài mẫu số 6

 

Moment hạnh phúc nhất đối với tôi chính là khi có bé Thu – đứa con gái đầu lòng của tôi. Dù đã xa con gần tám năm nhưng không ngày nào tôi không nhớ đến ngày gia đình được đoàn tụ. Và cuối cùng, cơ hội đã đến khi tôi được về phép ba ngày, lòng tôi tràn ngập niềm vui khi tưởng tượng đến cảnh con gái yêu quý của mình chạy đến ôm tôi và gọi ba với tâm hồn hạnh phúc. Nhưng thực tế lại đắng cay khi con bé nhìn tôi lạ lẫm, không nhận ra và trở nên lạnh lùng. Mỗi nỗ lực của tôi để gần chơi chơi xổ sốu bị đẩy xa. Dù vậy, tôi vẫn mong ngóng ngày con gọi tôi là ‘ba’.

Trong những ngày ở nhà, bé Thu không nhận tôi là ba mình. Dù tôi chỉ muốn ở bên con để tràn đầy tình yêu thương khi ba vắng nhà, nhưng mọi cố gắng của tôi đều trở nên vô nghĩa. Đến khi vợ tôi bảo bé Thu gọi tôi vào ăn cơm, con bé không chịu và thậm chí nói lên lời từ chối. Những khoảnh khắc như vậy khiến tôi cảm thấy đau lòng và thất vọng. Thậm chí, trong bữa cơm chiều, khi tôi cố gắng thể hiện tình cảm bằng việc chuẩn bị một chiếc trứng cá cho con, thì con bé lại từ chối và làm rơi cả dĩa cơm xuống đất.

Những tình huống như vậy khiến tôi tự hỏi tại sao mối quan hệ cha con lại khó khăn đến thế. Trong một lúc giận dữ, tôi đã đánh con bé một cái, nhưng ngay sau đó tôi hối hận và nhận ra sự đau đớn của mình. Tôi muốn con gái nhận ra tình yêu của mình, nhưng mọi cố gắng của tôi đều không hiệu quả.

Ngày chia tay khi tôi chuẩn bị rời nhà để đi, tôi cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy con bé đứng đó, xa lạ và lạnh lùng. Nhưng bất ngờ, khi tôi nói lời chia tay, con bé bất ngờ gọi tôi là ‘ba’ với một giọng điệu đầy xúc động. Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất, và tôi hứa sẽ tặng con chiếc lược ngà như đã hứa trước đó.

Quay trở lại căn cứ quân sự, tôi nghĩ về chiếc lược ngà và ý nghĩa của nó trong cuộc sống. Chiến tranh mang đến những đau khổ, nhưng những niềm vui và hy sinh cũng xuất phát từ đó. Mong rằng chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình để đất nước sớm hòa bình, và tôi sẽ được đoàn tụ với gia đình sau những năm tháng xa cách.

Ông Sáu Chia Sẻ Câu Chuyện Về Chiếc Lược Ngà Tuyệt Vời Nhất – Bài Mẫu Số 6