Top Văn Mẫu về Đóng vai bé Thu kể về câu chuyện Chiếc lược ngà

Phân tích Đóng vai bé Thu kể về câu chuyện Chiếc lược ngà (6 MẪU) là chủ đề trong nội dung bây giờ của Nhà Hàng Sen Tây Hồ. Theo dõi bài viết để tham khảo nhé.

Bài văn về đề Đóng vai bé Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sáng không chỉ là một bài kiểm tra thường xuyên mà còn là cơ hội để thể hiện sự sáng tạo và tâm huyết.

Đề bài yêu cầu: Hãy thể hiện vai diễn của bé Thu trong câu chuyện Chiếc lược ngà.

Dưới đây là một cấu trúc dàn ý và một số bài mẫu để giúp các bạn tự tin hơn khi viết bài văn.

I. Dàn ý Đóng vai bé Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà (Chuẩn)

1. Bắt đầu

Trải nghiệm cuộc sống qua con mắt của bé Thu, giới thiệu bản thân (Tên, tuổi, hoàn cảnh sống)

2. Phần chính

a. Gặp lại người cha sau nhiều năm xa cách
– Đang chơi nhà chòi, bất ngờ xuất hiện chiếc xuồng với hai người đàn ông
– Một người chạy đến và gọi tôi là con

b. Không nhận ra người cha, không chịu gọi ông
– Dù bị mẹ bắt gọi ông nhưng tôi từ chối, chỉ nói trống trải
– Mặc dù trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng tôi vẫn không muốn gọi ông
– Tôi đánh rơi cái trứng cá mà ông đưa, bị ông trừng phạt và tôi tỏ ra giận dỗi, bỏ đi chỗ bà ngoại

c. Khi nhận ra ông cũng là lúc phải chia xa
– Tôi từ chối nhận ông vì vết sẹo trên mặt, bà ngoại giúp tôi hiểu rằng vết sẹo đó là do ông đã chiến đấu và bị thương.
– Khi ông rời đi, tôi chỉ đứng nhìn từ góc nhà, lòng buồn nặng trĩu
– Tôi ôm ông chặt, không muốn ông rời đi
– Trước khi rời đi, tôi nhắc ông giữ gìn sức khỏe và hứa sau này sẽ mua cho ông một chiếc lược

d. Nghe tin ông qua đời và nhận được chiếc lược ngà do ông làm
– Ông tôi hi sinh trong một trận chiến lớn chống lại quân Mỹ – Ngụy
– Bác Sáu, người mang theo chiếc lược làm từ ngà voi mà ông tôi đã mài giũa bằng tình yêu từ chiến trường, trao nó cho tôi.

3. Tổng kết

Chia sẻ suy nghĩ về ông, về tình yêu và sự hy sinh của ông trong cuộc chiến, vì tổ quốc

II. Bài văn mẫu Đóng vai bé Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà 

1. Bài văn mẫu Đóng vai bé Thu kể lại chuyện Chiếc lược ngà chọn lọc hay, mẫu 1 (Chuẩn)

Mỗi khi cầm chiếc lược ngà, tôi trải qua những ký ức đặc biệt với ba. Đây là món quà duy nhất mà ba dành cho tôi, là nguồn cảm hứng không ngừng về tình cha và quê hương.

Tôi, bé Thu, sống gần dòng sông Cửu Long, từ khi còn rất nhỏ, ba đã rời đi tham gia kháng chiến ở miền Đông. Khi tôi 8 tuổi, ba trở về, nhưng tôi không nhận ra ba vì vết sẹo trên khuôn mặt. Tôi lầm lạc và sợ hãi, tạo ra những khoảnh khắc khó khăn trong mối quan hệ gia đình.

Một buổi cơm, ba gắp cho tôi miếng trứng cá lớn. Tôi từ chối nhận và bị ba trừng phạt. Sau đó, tôi nhận ra sự nhầm lẫn của mình và ân hận vô cùng. Những ngày qua thực sự là những giây phút buồn bã cho ba. Đến khi tôi nhận ra sự thật, đã quá muộn, và ba rời đi mãi mãi.

Khi mọi người vây quanh ba tôi, khát khao trong tôi nổi lên. Khi ba quay sang nói, lòng tôi không còn kiềm chế, tôi gọi lên ‘Ba!’ và ôm chầm lấy ba. Tôi nói với ba, ‘Ba về! Ba mua cho con một chiếc lược ngà!’ rồi chào tạm biệt. Cuối năm 1958, tin ba hy sinh tới, tôi quyết định trở thành cô giáo liên giúp đỡ cán bộ và chiến sĩ. Gặp lại người bạn cùng nhà với ba, bác ấy trao cho tôi chiếc lược ngà mà ba đã làm cho tôi, nước mắt tôi rơi lặng lẽ.

Nhìn dòng chữ trên chiếc lược ‘Yêu nhớ tặng Thu con của ba’, lòng tôi tràn đầy yêu thương và nhớ mãi về ba. Tôi luôn mang theo chiếc lược để cảm thấy như ba luôn ở bên cạnh, che chở và ân cần.

2. Đóng vai bé Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà, mẫu 2 (Chuẩn)

Nhà tôi ở ven sông Cửu Long, chỉ có mẹ và tôi sống nương tựa suốt 8 năm qua vì ba tôi đã rời đi thoát ly kháng chiến từ khi tôi chỉ một tuổi.

Ngày đó, tôi chơi nhà chòi với bạn bên gốc xoài như mọi ngày, bất ngờ xuất hiện chiếc xuồng với một người đàn ông có vết sẹo lớn trên mặt (đó chính là ba tôi) và một người nữa (là bác Ba bạn của ba tôi). Người đàn ông với vết sẹo chạy đến gọi tên tôi, tôi giật mình, không nhận ra đó là ba. Mặc dù bác Ba nói đó là ba, nhưng tôi không tin, tôi sợ hãi và la lên gọi má. Má bảo tôi gọi ba, nhưng tôi từ chối, ngay cả khi tôi nhờ bác ấy bắc giùm nồi cơm, tôi vẫn không gọi ba.

Tính cách của tôi ngỗ nghịch, cứng đầu, đến bữa trưa, khi người đàn ông có vết sẹo đưa thức ăn cho tôi, tôi hất ra ngoài và bị đánh. Tôi không khóc, nhưng cảm thấy tủi thân. Tôi lặng lẽ đứng dậy không ăn và bơi qua sông đến nhà bà ngoại. Kể bà nghe về người đàn ông đó, bà hỏi tôi tại sao không nhận ra ba. Tôi áy náy và hối hận, nhưng khi quyết định xin lỗi ba, nhà tôi đang tụ tập đông người để tiễn ba đi. Tôi chỉ dám đứng nhìn ba từ góc nhà, âm thầm hối hận.

Chờ đến khi ba quay lại chào tôi, tôi chạy đến ôm ba, gọi lên ‘ba’ to lớn, trả lại ba những ngày ba chờ đợi để tôi chấp nhận. Tôi ôm ba chặt, sợ ba sẽ rời đi, nhưng kháng chiến yêu cầu ba phải đi. Ba hứa sẽ mua cho tôi chiếc lược khi trở về. Thế nhưng ba không bao giờ trở về, ba hy sinh ở chiến trường, chỉ để lại chiếc lược ngà được ba làm từ ngà voi cho tôi.

Nhận được chiếc lược từ bác Ba, tôi không kìm được xúc động. Tôi ước rằng không có chiến tranh, cha con tôi không phải xa cách nhau, và tôi không mất đi ba như thế này.

3. Đóng vai bé Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà, mẫu 3 (Chuẩn)

Gần đây, gặp lại bác Ba – người đồng đội của ba tôi, bác đưa cho tôi một kỷ vật từ thời ba hy sinh – chiếc lược làm từ ngà voi, một sản phẩm mà ba đã miệt mài làm trong nhiều tháng. Ba giữ lời hứa mang lại cho tôi chiếc lược, nhưng hứa về không giữ được, tôi khóc trong tiếc nuối và ân hận vì đã không nhận ra ba trong lần ba về thăm nhà.

Lần ba tôi về với bác Ba, tôi ban đầu sợ hãi khi nhìn thấy vết sẹo lớn trên khuôn mặt ba. Tôi nhìn ba và người đàn ông ấy liên tục gọi tên ‘Thu! Con!’. Trong tâm trí tôi, ba là người hoàn toàn xa lạ, không giống người trong ảnh cùng má tôi. Tôi từ chối nhận ra ba, dù má cố bắt tôi gọi, và tôi bị đánh vì sự cứng đầu. Tôi bỏ đi, chạy đến nhà bà ngoại kể lại mọi chuyện.

Bà ngoại kể lại và tôi nhận ra sự sai lầm của mình. Người ba mà tôi thường nhớ mỗi ngày đang đứng ngay trước mắt mình mà tôi không nhận ra. Tôi hối hận và nghĩ rằng ba cũng buồn vì tôi. Sáng hôm sau, khi nhìn ba rời đi vì kháng chiến, tôi thấy sợ hãi mất ba. Tôi chạy đến ôm ba, gọi tên ‘ba’ lớn, khóc nấc. Ba hứa sẽ mua cho tôi chiếc lược khi trở về, nhưng ba không bao giờ quay lại để làm điều đó.

Hãy luôn giữ trái tim ấm áp và biết trân trọng ba và mẹ, những người thân yêu, vì chúng ta không bao giờ biết đâu là lần cuối mình gặp họ. Đừng để phải nuối tiếc như tôi, khi giờ đây, mỗi lần gọi ‘ba’ cũng chỉ là sự im lặng.

4. Đóng vai bé Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà, mẫu số 4:

Trở về đơn vị khi trời đã chuyển sang chiều tà. Đoàn cán bộ đã an toàn vượt qua khu vực chiến sự. Nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành xuất sắc. Các đồng đội khác đều quay về nghỉ ngơi trong lán trại. Tôi, mệt mỏi, nằm xuống dưới tán lá dừa khô, nhìn lên bầu trời cao. Ánh sáng lấp lóa vượt qua đám lá dừa, tôi nhắm mắt lại chống lại ánh sáng chói lọi. Trời miền Nam đẹp đến đáng kinh ngạc. Thế nhưng, bức tranh yên bình này đã bị Mỹ làm nát bởi những chất hóa học tàn phá.

Tôi rút chiếc lược ngà từ trong túi. Chải nhẹ mái tóc, cảm giác êm dịu như ba tôi từng chải tóc cho tôi. Tiếng gió nhẹ nhàng lướt qua lá dừa, hồi ức bất ngờ hiện về rõ ràng. Ấp chiếc lược vào lòng, tưởng nhớ về ba tôi, niềm vui và hối hận quyện lẫn trong tâm trí.

Quê tôi nằm ở Cù Lao Giêng, quận Chợ Mới, tỉnh Long Châu Sa, sát cạnh vàm kinh nhỏ rót ra sông Cửu Long. Ba tôi đã rời bỏ để tham gia kháng chiến, vào đầu năm 1946, sau khi quê nhà chúng tôi bị chiếm đóng. Sau khi Hiệp định Giơ-ne-vơ năm 1954 được ký kết, quân Pháp rút lui từ đất nước chúng tôi. Quân Mỹ nhanh chóng thay thế vị trí, hỗ trợ chính quyền giả mạo ở Sài Gòn và kéo dài cuộc chiến tranh ở Việt Nam. Miền Nam tiếp tục cuộc kháng chiến chống lại sự xâm lược của Mỹ.

Ba tôi, một cán bộ trong hàng ngũ kháng chiến, được phân công ở lại miền Nam để xây dựng và lãnh đạo cuộc kháng chiến chống lại Mỹ. Để bảo vệ lực lượng cách mạng và hoạt động an toàn, một đêm, ba cùng đoàn cán bộ quyết định vượt lên cứ. Khi ba rời đi, tôi chưa đầy một tuổi. Lớn lên, tôi chỉ biết về ba qua những câu chuyện của má và một tấm hình nhỏ mà má đã giữ. Tôi mong ước có một ngày được cùng má lên cứ thăm ba. Tuy nhiên, nhiều lần má lên cứ thăm ba, tôi không được theo vì má lo sợ nguy hiểm từ bọn mật thám. Tôi chỉ biết đợi chờ từng ngày.

Mỗi khi má về, tôi luôn nghe những câu chuyện về ba. Má nói ba vẫn khỏe mạnh, nhớ tôi nhiều. Ba đã dặn má phải chăm sóc tốt cho tôi và dạy tôi học chữ. Má tôi không biết chữ. Mỗi khi nói về điều này, má tôi chỉ cười nhẹ. Má cũng muốn tôi học chữ, nhưng trong ấp, không ai biết chữ cả. Thời gian trôi qua với nỗi mong đợi ba kéo dài theo con nước. Nước lớn, con nước đã nhiều lần nhưng ba vẫn chưa về.

Sáu năm sau, ba tôi mới có dịp trở về. Một buổi sáng trước sân nhà, ba xuất hiện. Ngày đó là ngày tôi khó quên. Hồi hộp và háo hức, ba chưa kịp đặt chân lên bờ, đã nhảy xuống, làm chiếc thuyền chòng chành.
– Thu! Con.

Nghe tiếng gọi, tôi bật dậy, đôi mắt tròn trĩ nhìn. Ba đứng trước, đôi mắt ẩn hiện nước mắt xúc động. Với sự xúc động ấy và hai tay vẫn giơ về phía trước, ba từ từ bước tới, lời nói run run:
– Ba đây con!
– Ba đây con!

Tôi ngơ ngác, lạ lùng. Tôi nghĩ trong lòng: ‘Liệu đó có phải là ba không? Ánh mắt đó, nhưng người trước mặt tôi không giống ba trong tấm hình má đưa tôi’. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ba, làm tôi hoài nghi. Sự khác biệt nhỏ cũng làm tôi nghi ngờ. Tôi nhìn ba rồi chạy vút đi, gọi má tôi.

Quay về sau bao năm chờ đợi, ba nghĩ tôi sẽ hạnh phúc, khóc lóc và ôm chặt ba. Nhưng thực tế phũ phàng. Ba chói lọi, đứng yên, tay vẫn nở ra phía trước, nhìn theo tôi chạy. Vì đường xa, ba chỉ được ba ngày. Trong thời gian ngắn ấy, tôi làm ba thất vọng. Đêm tôi từ chối ba ngủ với má. Ba cố nằm vào giường, tôi bật dậy, nắm tay ba kéo ra. Không được, tôi cắn ba một cái đau đớn. Má mắng tôi, nhưng tôi không sợ. Tôi nói và tránh né từ từ chữ ‘ba’. Ba mong mỏi được nghe tôi gọi ‘ba’ một lần, nhưng tôi không gọi. Ba quay lại, lắc đầu nhẹ cười. Có lẽ vì lòng đau đớn, ba phải cười thôi. Lần sau, đang nấu cơm, má lại đi mua thức ăn. Mẹ nói gì cần gọi ba giúp. Mẹ muốn tôi gọi ba trong tình thế khó. Tôi không nói, chỉ ngồi dưới bếp. Nồi cơm sôi, tôi giở nắp, lấy đũa sơ qua. Nồi lớn, nhưng không nhắc nổi để nước cạn, lúc đó tôi nhìn lên và cầu xin ba giúp. Ba ngồi lặng lẽ. Lo sợ nồi cơm nhão, tôi nhìn lỏng lẻo một lúc rồi kêu lên nhờ giúp. Vẫn là kiểu nói trảo không nói.

Suốt ngày, ba chỉ ở gần tôi. Nhưng càng gần, tôi càng đẩy ba ra xa. Tôi nguyện ý từ chối gọi ba. Mẹ nói đó là ba và bảo tôi gọi, tôi vẫn không gọi. Tôi giận cả má. Lúc đe dọa đánh, tôi cũng không sợ. Tôi cứ nói trực tiếp và từ chối ‘ba’. Ba mong chờ tôi gọi ‘ba’ mà cứ như là không nghe, ngồi yên chờ đợi. Tôi vẫn không gọi. Ba quay lại, lắc đầu cười. Có lẽ vì lòng đau đớn, ba phải cười thôi. Một lần, đang nấu cơm, má lại đi mua thức ăn. Má nói nếu có gì cần, gọi ba giúp. Có lẽ má muốn tôi gọi ba trong tình thế khó khăn. Tôi không nói, chỉ ngồi dưới bếp. Nồi cơm sôi, tôi giở nắp, lấy đũa sơ qua. Nồi lớn, nhưng không nhắc nổi để nước cạn, lúc đó tôi nhìn lên và cầu xin ba giúp. Ba ngồi lặng lẽ. Lo sợ nồi cơm nhão, tôi nhìn lỏng lẻo một lúc rồi kêu lên nhờ giúp. Vẫn là kiểu nói trảo không nói.

Ba ngồi yên như không thèm nghe. Khi bác Ba phàn nàn về cơm nhão, mỗi lần má về cơm nhẹo cả, tôi càng trở nên bối rối. Bác gợi ý tôi nên gọi ba giúp. Nhỏ bé quá, tôi không làm nổi nồi cơm để đổ đi nước. Âm thanh của nồi cơm sôi là như một thách thức đối với tôi. Tôi muốn khóc, nhìn nồi cơm, nhìn ba và bác Ba. Tư duy một chút, tôi lấy cái ghế cao, sử dụng vá chặt lại nước còn lại trong nồi cơm. Trong khi múc, tôi lầm bầm trách móc.

Đến bữa ăn, ba đưa miếng trứng cá cho tôi và bảo ăn. Ba nhìn tôi với ánh mắt trìu mến. Tôi không quan tâm vì lúc đó tôi ghét ba nhiều lắm. Chỉ vì ba mà má giận tôi. Ba là người làm tôi gặp nhiều khó khăn. Tôi đâm đầu vào đũa xoi, để đó và bất ngờ hất cái trứng ra, cơm văng tung tóe. Tức giận và không kịp suy nghĩ, ba vung tay vỗ vào mông tôi, mắt trừng trừng và hét lên:
– Sao mày cứng đầu quá vậy, hả?

Tôi ngồi im, đầu cúi xuống. Rõ ràng ba đang cố gần gũi với tôi. Nhưng vì sự nghi ngờ của tôi, tôi quyết định từ chối ba. Lý do tại sao không ai biết. Chỉ có tôi hiểu. Phản ứng của tôi là một hành động ngoan cường khó chịu. Không hiểu sao lúc ấy tôi không nói ra suy nghĩ của mình. Nếu nói ra, ba có thể hiểu, má cũng có thể hiểu và giải thích cho tôi.

Tôi cầm đũa, gắp lại cái trứng cá để vào chén, sau đó lặng lẽ đứng dậy, bước ra khỏi bàn ăn. Tôi không muốn ăn nữa. Không ai quan tâm đến tôi cả! Tôi sẽ sang ở với ngoại. Tôi nhảy xuống bến, nhảy lên xuồng, mở cánh lòi tói và làm cho dây lòi tói ồn ào, để mọi người biết, rồi lấy dầm bơi qua sông. Tôi đối mặt với ngoại về mọi chuyện. Chiều đó, mẹ đến dỗ dành tôi, nhưng tôi không chịu về. Mẹ kể lại với ngoại về hành động của tôi. Ngoại rất buồn.

Đêm đó, nằm trong lòng ngoại, tôi kể về tình cảnh với ba. Tâm tư bí mật trong tôi giờ trào dâng. Tôi chỉ ra người đó rất giống ba nhưng có vết sẹo, ba thì không. Ngoại ôm chặt tôi, giải thích vết sẹo là do bom đạn kẻ thù. Ba đã chiến đấu anh dũng, làm tất cả vì hòa bình của xóm làng và đất nước. Ngoại khẳng định đó là ba tôi.

Bây giờ tôi hiểu hết. Hối hận tràn ngập. Giá mà tôi có thể nói ra sớm hơn. Giá mà ai đó có thể làm cho tôi hiểu. Tôi thở dài và suy nghĩ. Tôi sẽ xin lỗi ba, gọi ba và kể chuyện về nhà. Nhưng sáng mai, ba phải đi. Nỗi lo lắng làm tôi thao thức suốt đêm.

Sáng hôm sau, tôi về nhà ngoại sớm. Bà con đến thăm, ba bận tiếp đón. Ba không để ý tới tôi nữa. Má lo chuẩn bị đồ cho ba. Tôi đứng ở xa, nhìn mọi người quây quần bên ba. Tôi muốn nói, nhưng không dám. Mọi người nhiều quá. Tôi nghĩ về những hành động của mình. Ba sẽ giận tôi chăng? Tôi nhấc chân để chạy tới, nhưng cái gì đó giữ chặt chân tôi. Cho đến khi ba quay lại nhìn tôi. Đôi mắt ba tràn đầy tình thương.

Ba đã sẵn sàng. Ba đeo ba lô, chào tạm biệt mọi người. Tôi sợ hãi. Tôi muốn hét lên ‘Ba ơi, con đây! Con xin lỗi ba!’. Nhưng cái gì đó như chặn chân tôi. Khi ba quay lại, đôi mắt ba tràn đầy tình thương và buồn bã. Lòng tôi như bùng lên niềm vui.
– Thôi đi con! Ba ở đây mà! – Ba tôi nhẹ nhàng nói.

Chỉ cần điều đó là đủ. Nó như làm tan biến khoảng cách giữa ba và tôi. Nó vỡ tung lớp bức màn tối tăm. Nó kết nối chúng tôi một lần nữa. Khi khoảnh khắc đó đến, tôi kêu lên ‘ba…a..a..’ với sự hân hoan. Tiếng kêu xé tan sự yên bình, làm rung chuyển cảm xúc của những người xung quanh. Ai cũng ngạc nhiên khi nghe tôi gọi ba. Đó là tiếng ‘ba’ tôi giữ từ lâu. Tiếng ‘ba’ bừng nở từ trái tim tôi. Tôi chạy về phía ba, nắm tay ôm chặt cổ ba, thút thít khóc.

Tôi không muốn để ba đi. Không bao giờ. Ba ôm tôi dỗ dành. Tôi ôm ba chặt hơn. Tôi hôn ba khắp nơi. Hôn tóc, hôn cổ, hôn vai và hôn vết thẹo bên má ba. Đó là vết thẹo khiến tôi từ chối ba. Ba phải chịu đựng mấy ngày qua vì nó. Tôi hôn nó nhiều lần để nhớ nhất, để thấu hiểu hơn về ba.

Ba xúc động, không thể nói lên lời nào. Ba khóc. Ba lau nước mắt, hôn mái tóc tôi và vỗ về. Ba hứa rằng ba sẽ trở về. Tôi gọi lên mạnh mẽ, hai tay siết chặt cổ ba. Tôi bướng bỉnh. Tôi không muốn ba rời đi. Sợ ba sẽ mất. Sợ tay tôi không giữ được ba, tôi còn dang hai chân và câu chặt lấy ba. Cố ôm ba chặt, tôi kêu gọi ‘ba ơi’ và khóc nức nở. Nước mắt tôi ướt đẫm vai áo ba. Nhìn cảnh đó, mọi người xung quanh không giữ được nước mắt.

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi. Cuộc chuyển giao lực lượng giữa hai miền đang diễn ra. Ba chưa quyết định ở lại hay tập kết ra Bắc, nên phải về đơn vị để chờ lệnh. Đến lúc phải rời đi, mọi người vỗ tay chúc mừng. Khi tụt xuống, tôi cố hôn ba thêm lần và dặn nhớ mua lược cho tôi. Ba ôm tôi thật chặt, hứa sẽ trở về với một cây lược đẹp.

Sau đó, ba quay về miền Đông. Là cán bộ đoàn thể, ba ở lại giữ chân cơ sở thay vì tham gia tập kết. Hiệp định được kí kết, nhưng quân Mỹ phản bội cam kết. Họ tăng cường lực lượng ở miền Nam, âm mưu kéo dài chiến tranh. Tôi không còn nhận tin tức từ ba kể từ đó.

Mấy năm sau đó, một chiều, ai đó nói với má rằng ba tôi đã hy sinh. Tin đó làm tôi rơi lệ và khóc nhiều. Má cũng không giữ được nước mắt. Má cố giấu điều đó, nhưng tôi nghe được. Người ta nói trong trận đánh ác liệt, viên đạn xuyên qua ngực ba. Ba chiến đấu dũng cảm đến hơi thở cuối cùng. Đồng đội chôn cất ba một cách bí mật trong rừng.

Tôi cố tỏ ra mạnh mẽ và lớn lên. Chiến tranh này là do giặc Mỹ gây ra. Họ làm mất cha tôi. Giặc Mỹ giết chết ba tôi. Họ đã cướp đi người cha tôi, người tôi yêu thương và kính trọng. Tôi quyết định lớn lên sẽ chiến đấu, tôi sẽ đòi lại công bằng. Qua những trận đánh, những cuộc tấn công, những lần đốt làng của Mỹ, gia đình tôi phải rời bỏ mọi thứ. Có khi tôi và mẹ lên Sài Gòn, rồi lại về Đồng Tháp. Cuộc sống nơi đây và kia khiến tôi nhớ ba hơn. Không chịu được, tôi đề nghị má để tham gia giao liên. Ban đầu má không đồng ý, nhưng khi thấy tôi quyết tâm, má cũng chấp nhận.

Tôi tham gia giao liên, chiến đấu ở vùng tạm chiếm. Nhiệm vụ của đơn vị là giám sát địch và hỗ trợ cán bộ vào ra khu vực tạm chiếm. Cuộc chiến đấu đầy thách thức và nguy hiểm. Sống và chiến đấu giữa lòng địch là điều đáng sợ. Nếu bị phát hiện, chúng truy sát thậm chí là tự hành quyết tận. Nhưng dù gặp nguy hiểm đến đâu, tôi không sợ. Tôi chiến đấu vì ba, vì gia đình, vì tình yêu quê hương và lòng căm hận quân giặc tàn bạo. Ba hy sinh vì đất nước. Tôi sẽ chiến đấu vì đất nước.

Ấp chiếc lược sâu vào tâm hồn, tôi hứa sẽ sống xứng đáng với ba, má, và đất nước. Dù quân giặc hung dữ, cuộc chiến có thể kéo dài, bom đạn có thể ngăn cách tôi và ba, nhưng không thể xóa nhòa tình yêu và lòng yêu nước trong tôi.

5. Đóng vai bé Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà, mẫu số 5:

Cuộc đời tôi không bao giờ quên buổi chiều đặc biệt ấy. Các đứa trẻ tụ tập chơi nhà chòi như mọi ngày. Bỗng nhiên có tiếng gọi: ‘Thu! Con’. Tôi quay lại và bắt gặp một người đàn ông xa lạ trong bộ quân phục bạc màu, khuôn mặt đầy vết thẹo, trông mạnh mẽ và đáng sợ. Người ấy tiến lại gần tôi, nói giọng run run:
– Ba đây, con!

Lần này, tai tôi không lầm, người ấy thực sự tự xưng ‘ba’ với tôi. Tai tôi ồ lên, đầu óc trong tối sầm, câu hỏi lặp đi lặp lại: Tại sao? Tại sao? Người này sao lại giống ba tôi? Ông ta tiến gần, tôi sợ hãi và chạy nhanh, kêu lớn: ‘Má! Má!’

Ngược lại dự đoán của tôi, khi nhìn thấy ông ấy, má tôi không đánh nhau mà lại rơi nước mắt. Má đỡ ba lô cho ông ta và nói:
– Bố về rồi à?

Tôi trốn sau lưng má, đầu óc nảy lên vô số câu hỏi: Làm thế nào lại là ba của tôi? Ba tôi mà dữ dội vậy sao? Ba tôi hiền lành và lịch lãm chứ? Nghĩ thế nên, dù má nói thế nào, tôi vẫn không tin đây là ba của mình và kiên quyết không chấp nhận. Những ngày tiếp theo trở thành cuộc chiến tranh ngầm, gay go giữa tôi và người đàn ông kia. Thật lạ, ông ấy chỉ ở quanh tôi, vỗ về và thủ thỉ những lời êm đềm. Tôi càng ghét ông ta hơn. Má tôi như không hiểu tâm trạng của tôi, gọi ông ta là ba, cho nên, ở bữa ăn, má không gọi mà bảo tôi:
– Thu, ra kêu ba vào ăn cơm đi con!

‘Kêu ba vào ăn cơm à? Không bao giờ!’ – tôi thầm nghĩ và đối mặt với má:
– Thì má tự kêu đi.

Má tức giận, cầm đũa đe dọa tôi. Tôi buộc phải kêu, nhưng vẫn giữ nguyên quan điểm, tôi nói mạnh mẽ:
– Vô ăn cơm đi!

Tôi hét to, nhưng ông ấy ngồi yên như tượng gỗ. Thấy vậy, tôi tức giận nhưng vẫn kêu một lần nữa:
– Cơm chín rồi!

Lần này, ông ta quay lại với sự lắc đầu nhẹ và nụ cười nhỏ. Bữa cơm đã qua, tôi ngồi im ăn, lơ mơ, má và người đó nói chuyện. Người đàn ông với vết thẹo dài luôn chăm chú nhìn tôi, đôi khi ánh mắt ông ta tưởng chừng như có điều gì đó kỳ lạ. Thực tế, nếu nhìn kỹ, ông ta cũng không hề dữ tợn. Dù sao, ông ta cũng không giống ba mình chút nào.

Dù đã đến ngày thứ hai, người đàn ông kia vẫn ở lại nhà và không rời đi đâu. Mọi hành động của tôi đều bị ông ta theo dõi, khiến tôi cảm thấy khó chịu. Má tiếp tục khẳng định đó là ba Sáu và la mắng tôi. Tôi không chấp nhận vì đó rõ ràng không phải ba Sáu. Trưa hôm đó, má phải đi chợ mua thức ăn, tôi muốn đi theo nhưng má không cho. Tôi ở nhà với người đàn ông đó. Không muốn ra ngoài, tôi ngồi trong bếp với cái nồi cơm. Trong lúc lơ đãng, nhìn ngọn lửa bùng lên, tiếng xèo xèo vang lên. Nồi cơm đã sôi, phải chắt nước, tôi không thể nhấc nồi xuống. Khi quay lại, tôi nhận ra ông ta đứng bên cạnh. Tôi nhìn vào ánh mắt ông ta, cầu cứu và kêu gào:
– Cơm sôi rồi, chắt nước giúp tôi!

Tôi rơi vào tình trạng bối rối, hoang mang. Nếu không chắt nước, cơm sẽ nhão và má sẽ la mắng. Tôi vẫn kêu gào:
– Cơm sôi rồi, giờ chắt nước nhanh!

Tôi đã cầu cứu, nhưng ông ta dường như không quan tâm. Có phải vì tôi không gọi ông ta là ba? Không, tôi không thể gọi ông ta là ba, Thu không bao giờ nhượng bộ! Sau một khoảnh khắc lưỡng lự, một ý nghĩ bất ngờ hiện lên: ‘Thôi, nếu nồi không thể đặt xuống, tôi sẽ dùng vá múc nước từng chỗ.’ Thực sự là ý tưởng sáng tạo. Tôi thực hiện ngay, nhưng lòng vẫn tức giận, tôi rủa mắng ông ta. Tại sao ông ta không giúp đỡ khi thấy tôi khó khăn? Ông ta thật tàn nhẫn!

Bữa cơm thứ hai trôi qua giống như ngày hôm trước nếu…

Tôi đã ngồi xong, bắt đầu ăn. Bất ngờ, ông ta đưa miếng trứng cá vàng to vào bát tôi. Lúc đó, tôi có cảm xúc lẫn lộn vì ngoại trừ má ra, đây là lần đầu tiên có người lớn như ba gắp thức ăn cho tôi. Nhìn chén cơm, tôi nghĩ, bất ngờ giữ cái đũa và đập mạnh, làm miếng trứng nhảy khỏi bát làm cơm bắn tung tóe. Đột nhiên, mông tôi đau rát!
– Sao lại cứng đầu như vậy, hả?

Có lẽ ông ấy đã quá tức giận. Tôi im lặng, không nói gì. Đây là lần đầu tiên tôi bị đánh đau như vậy, trong khi má thì chỉ đánh nhẹ. Tôi muốn khóc, nhưng tự nhủ rằng trước mặt ông ta không được yếu đuối. Tôi nặng trí nhặt trứng vào bát và bước ra khỏi nhà. Tôi chạy đến nhà ngoại, tâm trạng buồn bã, ôm ngoại và khóc nức nở. Ngoại yêu thương tôi nhất nên bất cứ vấn đề gì tôi cũng kể cho ngoại nghe. Chiều tối, má đến đón tôi, nhưng tôi không chịu, tôi không muốn nhìn thấy người đàn ông dữ tợn ấy nữa. Tôi quyết định ở nhà ngoại.

Đêm buông xuống… Tiếng ếch nhái kêu âm nhưng nhà tôi yên bình. Tôi nằm trên giường, tâm hồn hoang mang. Người đó là ai vậy? Sao lại ép tôi gọi ông ta là ba? Và tại sao ông ta lại tức giận, đánh tôi như vậy? Ngoại, như người thông thái, nói với tôi:
– Thu à? Sao con không chấp nhận ba con? Người đó chính là ba Sáu của con mà!
– Không ngoại ơi! Ba Sáu không giống ông ta chút nào! – Tôi phản đối.
– Sao con lại nói không giống với ba Sáu? Có lẽ ba đi chiến đấu lâu nên nhìn già hơn thôi.

Để chứng minh với ngoại, tôi liền nói:
– Vì ba Sáu không có vết thẹo dài và rùng mình trên khuôn mặt như ông ấy, ngoại ạ?

Ngoại cười nhẹ, xoa đầu tôi và nói:
– Đó chính là ba Sáu con. Ba con vì thương vết thương khi đi chiến đấu nên mới có vết thẹo đó.

Những lời ngoại nói vang vọng trong đầu tôi. Trời ơi! Vậy là đó là ba Sáu thật sao? Tôi đã từ chối nhận ông ta, thậm chí nói trổng. Nhiều năm mong đợi gặp lại ba, giờ gặp mà không nhận ra. Tôi cảm thấy hối hận quá, làm sao giải quyết đây?

Bình minh hôm sau, ngoại thức dậy sớm và bảo:
– Hôm nay, ba Sáu lại phải lên đường. Con có về chào ba không Thu?

Tôi gật đầu đồng ý và theo ngoại về. Đến nhà, từ ngoài cổng đã thấy đám đông bà con nội và ngoại. Khác biệt hoàn toàn so với những ngày trước, sự xuất hiện của tôi không gây sự chú ý nữa, thậm chí cả ba và má. Ba bận tiếp khách, má chuẩn bị đồ đạc. Tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi, lặng lẽ đứng nép vào cửa, hoặc đôi khi đứng ẩn mình ở góc nhà, quan sát mọi người. Tôi lo sợ, không biết có nên chạy lại gọi ba không, bởi ba sắp rời đi. Nhưng tôi cảm thấy xấu hổ… nên chỉ đứng đó.

Khi ba sắp phải rời đi, ba tìm kiếm tôi nhưng chỉ đứng nhìn mến mộ. Lòng tôi rối bời, bước chân muốn chạy nhanh đến ôm ba nhưng lại không thể. Ba nhẹ nhàng nói với tôi:

– Thôi! Con đừng chạy. Ba đi rồi nghe chưa!

Tiếng của ba tràn ngập lòng tôi với sự mến mộ. Tiếng nói ấy là động lực:
– Ba…a…a…ba!

Tôi hét lên và chạy đến ôm cổ ba. Ôm ba chặt, trái tim cảm thấy ấm áp và lạ thường. Tôi khao khát được gọi ba, khao khát được ôm ba suốt tám năm qua. Nghĩ về việc ba sắp phải ra đi, tôi sợ hãi, khóc nức nở:
– Ba! Đừng đi, ba ơi! Ba ở lại với con?

Ba rơi lệ và nói:
– Ba sẽ về với con sau khi ba đi.
– Không!

Tôi hét lên, không thể để ba rời đi nữa, không thể… Tôi cố gắng ôm ba chặt hơn. Mọi người và ngoại cố gắng an ủi tôi. Ngoại nói:
– Cháu của ngoại giỏi lắm! Cháu để ba đi, ba sẽ mang về cho cháu một cây lược nhé.

Biết rằng không thể giữ ba mãi, vì ba tôi là một người lính sẵn sàng chiến đấu, chống lại kẻ thù ác ôn, tôi ôm ba một lần nữa và nói:
– Khi về, ba nhớ mua cho con một cây lược nhé!

Tôi lau nước mắt và chào tạm biệt cha! Tôi chẳng biết đó sẽ là lần cuối cùng tôi nhìn thấy ba. Trong một trận chiến, ba bị thương nặng và hy sinh. Bác Ba – đồng đội của ba truyền lại cho tôi kỉ vật ba dành cho tôi: Chiếc lược ngà với dòng chữ khắc: ‘Yêu nhớ tặng Thu con của ba’. Nhìn vào những từng chữ khắc trên cây lược nhỏ, tôi không kìm được nước mắt, lòng tôi đau đớn. Ba Sáu của tôi đã không còn…

Năm mươi năm đã trôi qua, bé Thu bướng bỉnh ngày nào giờ đã trở thành một cựu chiến binh. Suốt năm mươi năm, tôi đã cố gắng sống tốt để không phụ lòng ba Sáu, và suốt năm mươi năm, tôi mãi nhớ về ba. Chiếc lược ngà trở thành vật bất li thân, người bạn tri kỉ của tôi. Tôi tin rằng, ở thế giới kia, ba Sáu sẽ mỉm cười hạnh phúc và tự hào về cô con gái bướng bỉnh ngày nào!

6. Đóng vai bé Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà, mẫu số 6:

Hạnh phúc – thứ mà con người luôn kiếm tìm, nhưng ít ai hiểu được một chân lý giản đơn mà sâu sắc: Hạnh phúc ở ngay trước mắt ta. Bản thân tôi – Bé Thu – cũng vậy, ngay từ khi lọt lòng cho đến bây giờ, luôn khát khao gặp lại hình bóng ba thân thương, đó là hạnh phúc lớn nhất đời tôi. Nhưng giờ đây, hạnh phúc đó chỉ còn là hư vô, vì ba tôi đã đi xa rồi…

Má kể rằng, khi tôi mới 1 tuổi, ba đã phải ra chiến trận. Suốt tám năm, tôi sống trong sự chở che, dưỡng dục của má. Nhưng với tôi, đó không đủ. Tôi cần tình thương bao la của ba như bao đứa trẻ khác. Năm tôi lên tám, ba trở về. Khi nghe tin vui ấy, lòng tôi nôn nao, chạy ra ngoài ngóng trông ba. Nhưng thật khó tin, người đó không phải ba tôi. Ba tôi chỉ muốn người con gái nhỏ gọi mình là ba, nhưng đối với tôi, người đó chỉ là người dưng.

Tôi nhìn bức ảnh của ba má chụp chung, giờ đây chỉ có một người ba thôi. Suốt ba ngày, người ba ‘giả’ kia làm phiền tôi, nhưng tôi coi thường ông ta. Một hôm, tôi hất trứng vào ông ta và bị đánh. Tôi uất hận, nhưng giờ đây, tôi hối hận vì đã không nhận ra tình cảm thực sự của ba.

Tiếp tục câu chuyện, tôi về nhà ngoại và nghe bà kể về những đau thương của chiến tranh. Đêm đó, tôi trằn trọc, mong đến sáng để tiễn cha. Khi ba đi, tôi chạy ra, ôm ba và hôn khắp người ba. Đau đớn thay, giây phút ba con tôi đoàn tụ lại là phút chia ly, ba lại phải lên đường. Tôi chỉ muốn thời gian ngừng lại để tôi được tận hưởng nỗi khao khát tình cha 8 năm qua. Nhưng hứa hẹn mang chiếc lược ngà là lời hứa cuối cùng, vì ba tôi không bao giờ trở lại…

Bây giờ, tôi đã trở thành người trưởng thành, biết suy nghĩ và giúp đỡ cho đời. Trái tim tôi vẫn tôn thờ hình bóng ba yêu quý và dành một khoảng trống để chứa đựng tình yêu thương ấy, một khoảng trống khác là sự hi sinh cho Tổ quốc. Tiếp bước cha mình, tôi trở thành một cô giao kiên cường và liên dũng. Tôi không bao giờ đơn độc, vì ba luôn là nguồn sáng soi sáng con đường, là ánh lửa sưởi ấm trong rừng núi. Có ba, tôi có niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời…

“””””HẾT””””–

Bên cạnh bài Đóng vai bé Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà, các em có thể đọc thêm các bài sau để hiểu rõ hơn nội dung tư tưởng của truyện và làm tốt các bài văn liên quan: Đóng vai ông Sáu kể lại truyện Chiếc lược ngà, Phân tích cách kể chuyện của tác giả truyện Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sáng, Phân tích chi tiết vết sẹo trong truyện Chiếc lược ngà, Phân tích nhân vật ông Sáu trong Chiếc lược ngà. Ngoài ra, các em có thể đóng vai nhân vật trong tác phẩm khác như Đóng vai ông Hai kể lại truyện ngắn Làng để có thể rèn luyện kỹ năng viết văn này.