Review Top 20 Câu chuyện ngắn về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh là chủ đề trong nội dung hôm nay của Buffet Sen Hồ Tây. Theo dõi bài viết để đọc thêm nhé.
Mục Lục
- 1 1. Bác Hồ và câu chuyện: Khi Bác quạt
- 2 2. Hành trình của đạo đức ăn cơm
- 3 3. Bác Hồ và câu chuyện: Chú ngã có đau không
- 4 4. Bác Hồ và bộ đội tại Đền Hùng
- 5 5. Bác Hồ và bài học từ thầy Mo
- 6 6. Tinh tế và Tiết kiệm
- 7 7. Chấm Dứt Thói Quen Hút Thuốc
- 8 8. Quý Báu Là Thời Gian
- 9 9. Bài học từ chiếc áo ấm
- 10 10. Đôi giày của Bác Hồ – Lối sống đơn giản
- 11 11. Chuyện: Chú bị ngã, có đau không?
- 12 12. Chiến tích Ngoại giao Tài ba của Bác
- 13 13. Hòa nhã và điềm đạm – Bài học ứng xử
- 14 14. Chuyện về Bác Hồ: Thiếu nhi Tiệp Khắc với Bác Hồ
- 15 15. Hành trình thăm trường thiếu nhi miền Nam của Bác Hồ
- 16 16. Hành trình tạo nên ngôi nhà sàn gỗ của Bác Hồ
- 17 17. Cuộc phiêu lưu của Bác Hồ: Đối tác đáng yêu
- 18 18. Chuyện: Chú làm công việc xông nhà cho Bác
- 19 19. Câu chuyện: Các cháu thật sạch sẽ và ngoan ngoãn!
- 20 20. Ba chiếc ba lô – Sự công bằng
1. Bác Hồ và câu chuyện: Khi Bác quạt
Trong một thời điểm quan trọng, Bác Hồ thăm trại điều dưỡng thương binh ở Hà Nội. Tin tức về Bác lan tỏa nhanh chóng khắp trại, và anh chị em thương binh đều háo hức muốn được gần Bác, thậm chí quên cả nạng bảo vệ đôi mắt của mình. Khi Bác đang tận tình thăm hỏi sức khỏe của từng người, một đồng chí thương binh mắt hỏng nhờ một y tá đưa đến xin đứng gần Bác. Đồng chí Ninh đi theo Bác, sẵn lòng giúp đỡ, nhưng Bác đã tỏ ra quan tâm, giơ hai tay ra để đón đồng chí ấy. Đồng chí thương binh ôm Bác một cách nghẹn ngào: ‘Bác ơi!’. Bác giữ im lặng một khoảnh khắc trước khi tiếp tục câu chuyện thăm hỏi.
Bác tiếp tục hỏi thăm từng giường bệnh, biết đau đớn của từng anh chị em thương binh. Bác không quên hỏi về bữa ăn, số lượng cơm mỗi ngày. Trong ngày nóng nực đó, Bác sử dụng chiếc quạt giấy vẫn còn sử dụng, quạt cho các thương binh. Khi có người định thay thế, Bác bảo:
– Để Bác quạt.
Ngày Bác rời đi, không ai thấy vui vẻ. Có lẽ vì lý do đó, khi cơ quan quyết định lắp đặt máy điều hòa nhiệt độ tại nơi Bác ở, Bác yêu cầu mang ra để dành cho các đồng chí thương binh.
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
2. Hành trình của đạo đức ăn cơm
Một lính vệ Bác – sau này được thăng cấp lên đạt tướng – từng nói rằng: ‘Bác luôn dạy chúng ta ‘Cần, kiệm, liêm, chính, chí công, vô tư’, và Bác luôn làm gương mẫu. Đối với Bác, đạo đức cách mạng không chỉ áp dụng trong công việc mà còn trong bữa cơm hàng ngày. Mình, khi được ở gần Bác, đã thấy điều đó rõ nhất trong suốt các bữa ăn. Bác đã dạy chúng tôi những gì là ‘đạo đức’.
Đầu tiên, Bác không bao giờ yêu cầu Chủ tịch nước phải ăn món này, món kia. Dù đã trải qua những năm chiến tranh gian khổ, Bác sống giản dị như một người bình thường. Ngay cả khi hoà bình trở lại, Bác vẫn giữ tinh thần khiêm tốn, không muốn sống như vua sung sướng, chỉ thích ăn những món giản dị của dân tộc như tương cà, cá kho… thường chỉ có 3 món, và đôi khi là 4, 5 món thôi…
Thứ hai, mỗi khi ăn, Bác luôn chú ý đến việc ăn hết từng món, không đụng đĩa vào các món khác. Gắp thức ăn phải có ý, thậm chí cắt miếng bơ cũng phải làm vuông vức. Có lần ở khu 4, Bác nhận xét với Bí thư và Chủ tịch tỉnh Quảng Bình về một bát mắm Nghệ hơi nhiều. Bác nói:
– Hai ông xẻ bát mắm ra, cho cơm thêm vào để ăn hết.
Hai quan đầu tỉnh không thể từ chối, nhưng việc ăn tiếp khiến họ vừa no vừa mặn… Chiều hôm đó, họ đưa Bác đi thăm bờ biển, trời nắng, và họ khát nước.
Một lần khác, một quan chức ngoại giao cao cấp từ Hà Tĩnh ăn cơm với Bác, gắp mấy cọng rau muống cuối cùng vào bát tương và ăn hết. Tưởng như đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Bác nói:
– Tương Nghệ của bà con cho Bác, ngon lắm. Bà con cho thêm ít cơm vào bát, quẹt cho hết….
Thứ ba, mỗi khi có món ngon, Bác không bao giờ ăn một mình. Bác sẽ chia sẻ với người này, người kia trước, và sau cùng mới đến lượt mình, thường chỉ ăn một phần ít nhất. Bác còn thu xếp bát đũa gọn gàng sau khi ăn, để giúp người phục vụ dễ dàng.
Thứ tư, có lẽ những giây phút Bác cầm đôi đũa, nâng bát cơm là lúc Bác nghĩ về những người nghèo, người già, em bé đói rách ở khắp mọi nơi. Có lẽ Bác nhớ lại những ngày đau khổ kiếm ăn ở xứ người, hay những lần tù đày khi không có gì ăn. Khó hiểu làm sao, nhưng càng khó hiểu, tôi lại càng thương Bác, thương quá. Bây giờ, ở những bữa tiệc xa hoa với đủ loại thức ăn, rượu bia, tôi lại nhớ về Bác… thấy ăn cũng chẳng ngon như lúc xưa, ngồi bên bát cơm đạm bạc với Bác.
Ứng dụng trong cuộc sống hàng ngày và bài học rút ra: Nhìn nhận về Bác, tôi thấy một nhân cách vĩ đại, Chủ tịch Hồ Chí Minh, là sự kết hợp hài hòa giữa tư tưởng và hành động, giữa hoạt động và nhân cách chính trị với thái độ giản dị, khiêm tốn, cần kiệm. Để học theo tấm gương của Bác không chỉ là ngôn từ, mà còn là cảm nhận cuộc sống, sự nghiệp và đạo đức từ trái tim. Chúng tôi cam kết thực hiện chính sách “tiến kiệm” bằng những việc làm cụ thể, thiết thực hàng ngày, chứ không chỉ là lời nói. Tất cả các cơ sở đều thực hiện theo tinh thần: nếu có thể tiết kiệm, hãy cố gắng tiết kiệm, và nếu có lợi ích cho tổ chức, hãy thực hiện.
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
3. Bác Hồ và câu chuyện: Chú ngã có đau không
Vào đầu năm 1954, khi tiết trời chuyển sang xuân, Việt Bắc vẫn là nơi rét buốt. Gió bấc thổi mạnh, mưa phùn lâm râm làm cái lạnh thấu cốt, nhưng Bác Hồ vẫn làm việc đến khuya. Bác khoác chiếc áo bông cũ, miệng ngậm điếu thuốc lá hồng bật, tiếng máy chữ vang lách tách, lách tách đều đều…
Trời lạnh, nhưng đứng gần Bác, tôi cảm thấy lòng mình ấm áp. Tôi đi vòng quanh lán, suy nghĩ về cuộc sống. Bỗng nhiên, tôi bị thụt chân xuống hố tránh máy bay. Nghe tiếng bước chân lại gần, Bác hỏi:
– Chú ngã có đau không?
Hồi tỉnh, tôi thấy Bác đang cúi xuống, tay áo bông đã bỏ, chân đi tất, một chân guốc, một chân trần, nước mắt trào ra. Bác vừa kéo tôi vừa nói:
– Chú ngã thì đau lắm. Ngồi xuống đây, Bác bóp chân cho chú. Ngồi xuống! Ngồi xuống!
Tôi ngỡ ngàng, không tin vào mắt mình. Bác ơi! Bác thật tận tâm với chúng cháu!
Tôi trả lời:
– Thưa Bác, cháu không sao đâu ạ. Tôi cố gắng đi để Bác yên tâm.
Bác cười hiền và nhắc nhở: “Làm mọi việc cẩn thận nhé.” Bác quay lại máy chữ.
Tôi nhìn theo Bác, nghe tiếng máy chữ lách tách, đều đều giữa đêm Việt Bắc.
Bài học rút ra từ trải nghiệm: Bác Hồ, người lãnh tụ vĩ đại của dân tộc, luôn có tình yêu thương không ngừng dành cho đồng bào và quân nhân. Đối với chiến sĩ, Bác luôn quan tâm như một người cha quan tâm đến con cái. Dù trời lạnh, khi biết một chiến sĩ ngã, Bác không ngần ngại bỏ áo ấm và giày, hỏi thăm và chăm sóc. Tình thương của Bác làm tăng thêm lòng yêu mến và tôn trọng đối với người lãnh đạo vĩ đại của dân tộc. Câu chuyện trên là minh chứng cho việc trong cuộc sống, tình yêu thương và quan tâm đóng vai trò quan trọng. Hãy trao đi tình yêu thương và quan tâm của bạn đối với mọi người, bạn sẽ nhận lại nhiều hơn bạn nghĩ.
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Hình minh họa (Nguồn internet)
4. Bác Hồ và bộ đội tại Đền Hùng
– Các anh em có mệt không ?
Mọi người đồng thanh trả lời:
– Dạ, không Bác ạ!
Theo dấu hiệu của Bác, tất cả chiến sĩ ngồi xuống ở bậc thềm, vây quanh Bác.
Bắt đầu câu chuyện, Bác chỉ tay lên đền, thân mật hỏi:
– Anh em có biết đây là nơi nào không? Đây là đền thờ Vua Hùng, tổ tiên của chúng ta. Việc gặp nhau ở đây có vẻ tình cờ, nhưng lại đầy ý nghĩa. Các vua Hùng đã xây dựng nước, ngày nay, chúng ta phải cùng nhau giữ gìn đất nước. Qua bao thời kỳ đấu tranh, ông cha ta mới giữ được Thủ đô. Tám, chín năm qua, nhờ sự kiên quyết chiến đấu của quân dân ta, chúng ta mới giành được chiến thắng, trở về Hà Nội. Vì thế, Chính phủ đã giao nhiệm vụ quan trọng của việc tiếp quản Thủ đô cho anh em.
Sau đó, Bác nhắc nhở: “Quân đội ta không được phép lơi lỏng tay súng vì hòa bình. Còn ở phía Nam, và trên thế giới, họ cần xây dựng một quân đội mạnh mẽ”.
Tất cả đều ghi nhớ những lời khuyến khích, sự quan tâm ân cần của Bác. Khi câu chuyện kết thúc, Bác nói:
– Đồng bào Hà Nội đang chờ đợi anh em từ ngày anh em ra đi, hôm nay đang mong chờ cờ đỏ sao vàng, đang chờ đợi sự hoan hô từ anh em. Hãy làm cho bản thân mình xứng đáng với vinh dự và trách nhiệm đó.
Tiếng hoan hô rộn lên, mọi người đứng dậy, vây quanh Bác Hồ hò lớn: “Chúc Bác vui khỏe, sống lâu!”
Bác cười và nói:
– Được, để Bác vui khỏe sống lâu, anh em hãy thực hiện đúng những gì Bác dặn.
Những lời nhắc nhở của Bác Hồ tại Đền Hùng cách đây 48 năm đã đặt ra trách nhiệm quan trọng và quyết định cho thế hệ chúng ta ngày nay.
Hình minh họa (Nguồn internet)
Hình minh họa (Nguồn internet)
5. Bác Hồ và bài học từ thầy Mo
Cô Viễn, con gái ông Pù Sấn, người Nùng ở Cao Bằng chia sẻ câu chuyện: Đầu năm 1942, do công việc đòi hỏi, Bác Hồ đã phải quyết định thực hiện một cuộc điện đường ban ngày từ Nước Hai đến Pác Bó, vượt qua đồn Đôn Chương. Người dẫn đường và bảo vệ chính là anh Pù Sấn, một chiến sĩ cách mạng ở địa phương.
Sau khi tính toán và quyết định, Bác tự lập ‘kịch bản’ và là ‘đạo diễn’ của chuyến đi mạo hiểm. Pù Sấn đảm nhận vai trò của người con đi mời ông thầy mo về cúng cho mẹ vợ đang ốm nặng. Pù Sấn phải mượn trang phục và đồ cúng từ thầy mo để Bác có thể hóa trang. Trước khi xuất phát, Bác hướng dẫn Pù Sấn hóa trang và thực hiện một số tình huống bất trắc trên đường đi để chuẩn bị cho mọi tình huống và tránh bị phát hiện bởi địch.
Hai bác cháu cùng bắt đầu hành trình. Khi chỉ còn vài trăm mét đến đồn Đôn Chương, Bác tiến lại gần Pù Sấn và hỏi một số câu để kiểm tra tâm trạng và nhắc nhở về cách xử lý với lính gác. Bác hỏi:
– Chú nhớ ‘kịch bản’ không?
– Dạ, cháu nhớ ạ!
– Nhớ vai diễn của mình không?
– Đi đón thầy Mo về cúng cho mẹ vợ cháu ốm nặng. Diễn biến trên đường đi diễn ra đúng như ‘kịch bản’. Hai bác cháu mới đến trạm gác, một lính chửi rủa:
– Hai người đi đâu?
Pù Sấn nhanh chóng trả lời:
– Đi mời thầy mo về nhà cúng cho mẹ vợ ốm đấy!
– Có chắc không?
– Chắc lắm ạ!
Một người chạy ra kiểm tra gánh đồ của Pù Sấn và thấy đầy đủ đồ dùng, họ cho bác cháu đi qua. Tuy nhiên, khi Pù Sấn vừa đưa gánh lên vai, thì thằng Tòng, xã đoàn trưởng, đến và nói với nụ cười:
– May mắn quá! Vợ tao cũng đang ốm, ông thầy mo này phải vào nhà tao cúng ngay cho vợ tao khỏi bệnh!
Tình huống trở nên khó xử. Nếu đồng ý, thì việc của Bác sẽ bị kéo dài và có nguy cơ bị địch phát hiện. Nếu từ chối mà làm lộ, khả năng bị bắt cũng là rất cao. Nhớ lời Bác dặn trước đó là phải giữ bình tĩnh, Pù Sấn ngay lập tức nghĩ ra cách từ chối khéo léo:
– Không được ạ! Mẹ vợ cháu ốm lâu rồi, phải đưa thầy mo về cúng ngay thôi! Sau đó, cháu sẽ dẫn ông vào cúng cho vợ xã đoàn trưởng.
Pù Sấn còn tạo ra một màn kịch giả mạo khi nói bên tai thằng Tòng:
– Mình nói thật lòng nhé: ông thầy mo này không giỏi lắm đâu, chiều ý mẹ vợ mà phải đi mời thôi!
Thằng Tòng không tin lời Pù Sấn, vỗ vai Bác và thắc mắc. Không cần hẹn mà đã đồng tình, Bác Hồ cũng thể hiện một cảnh bị vỗ vai, giật mình, với bộ răng nhựa để che mắt địch.
Bác và Pù Sấn về an toàn đến bản Nà Mạ, tránh né địch, sau đó tiếp tục hành trình đến hang Pác Bó. Mặc dù anh Đức Thanh đã báo cáo có anh Kim Đồng đi trước để kiểm tra địch, Bác vẫn còn lo lắng. Bác gọi anh Kim Đồng đến vừa để làm quen, vừa để Bác có thể hỏi thẳng về tình hình địch đã rút khỏi khu vực Pác Bó chưa.
Sau khi trực tiếp thảo luận với anh Kim Đồng, Bác nói với anh Đức Thanh:
– Đứa bé này linh lợi, gan dạ và rất khôn ngoan!
Thông qua câu chuyện này, chúng ta nhận thức rõ hơn về cách làm việc của Bác Hồ từ những ngày đầu cách mạng. Bác đã rất cẩn thận và chu đáo khi sử dụng cán bộ, không chỉ giáo dục và hướng dẫn kỹ lưỡng mà còn liên tục theo dõi, kiểm tra và nhắc nhở khi thực hiện nhiệm vụ.
Hình minh họa (Nguồn internet)
Hình minh họa (Nguồn internet)
6. Tinh tế và Tiết kiệm
Bà Nguyễn Thị Liên, nguyên cán bộ Văn phòng Phủ Chủ tịch, chia sẻ về những ký ức đáng nhớ khi làm việc cùng Bác. Bà thường xuyên thực hiện công việc khâu vá quần áo, chăn, màn, áo gối cho Bác, điều này giúp bà gần gũi với Bác và học hỏi được nhiều điều.
Áo Bác thường rách, và đôi khi bà phải vá đi vá lại trước khi Bác đồng ý thay mới. Chiếc áo gối xanh hoà bình của Bác, được ông Cần (người phục vụ Bác) đưa bà vá nhiều lần. Mỗi khi cầm chiếc áo gối ấy, bà nhớ đến những khoảnh khắc đặc biệt và rơi nước mắt. Cảm xúc của bà trở nên gan lì, khi bà đề xuất thay chiếc áo gối khác, nhưng Bác luôn từ chối. Bác vẫn tiếp tục sử dụng chiếc áo gối được vá.
Bà nhớ những năm làm việc ở văn phòng Bác như những ký niệm không bao giờ phai mờ.
Bà chia sẻ thêm:
Ở Việt Bắc, có một lần Bác về muộn sau chuyến công tác. Khi về qua văn phòng, Bác nghỉ lại chút lát vì mệt. Đồng chí Hoàng Hữu Kháng, bảo vệ của Bác, báo cho bà biết:
– Bác mệt, không ăn được cơm. Cô hãy nấu cho Bác một bát cháo.
Nghe thấy điều này, Bác nói với bà khiến bà xúc động:
– Nấu cháo bằng cơm nguội đi, nhanh chóng và tiết kiệm gạo, tránh lãng phí cơm thừa.
Câu chuyện này khiến chúng tôi cảm động và thương nhớ Bác nhiều hơn. Bác thật sự tinh tế và tiết kiệm, chăm sóc như một người cha cho một gia đình đông con, mặc dù điều kiện vẫn khá khó khăn. Chiếc áo gối được vá, bát cháo nấu từ cơm nguội của Chủ tịch nước ảnh hưởng lớn đến tư duy của mỗi người, đặc biệt là trong thời kỳ hiện nay, Đảng và Nhà nước đang thực hiện cuộc vận động “Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức và phong cách Hồ Chí Minh”.
Bài học kinh nghiệm:
Câu chuyện nhỏ trên cho thấy chúng ta cần học hỏi tinh thần giản dị và tiết kiệm từ Bác. Việc tiết kiệm có thể giúp đỡ những người khó khăn hơn, chia sẻ với những người thật sự cần giúp đỡ, tạo niềm vui cho cả người trợ giúp và người nhận giúp đỡ.
Hình minh họa (Nguồn internet)
Hình minh họa (Nguồn internet)
7. Chấm Dứt Thói Quen Hút Thuốc
Hút thuốc lá đã trở thành thú vui duy nhất của Bác, nhưng khi mắc bệnh, Bác quyết định dứt khoát bỏ thuốc dưới sự tư vấn của đội ngũ thầy thuốc. Bác chia sẻ:
– Bác hút thuốc từ khi còn trẻ, giờ đã thành thói quen. Việc bỏ thuốc tốt nhưng không dễ dàng, các chú phải giúp Bác bỏ thói quen này. Bác đã tự lập kế hoạch bỏ thuốc dần dần. Ban đầu, giảm số lượng điếu hút trong ngày. Khi thèm hút, Bác tập trung vào một công việc khác để giữ sự chú ý. Ở tuổi già, việc này thật sự không dễ dàng. Thay vào đó, Bác thực hiện một hành động quen thuộc mỗi khi thèm hút, từ từ giảm số lượng điếu hút hàng ngày.
Bắt đầu từ tháng 3/1968 khi cảm nhận nhẹ về ho, Bác quyết định dứt khoát bỏ hút thuốc. Trong vài ngày đầu, anh em vẫn giữ gói thuốc trên bàn làm việc của Bác, nhưng Bác không hút.
Sau một tuần, khi thấy quyết tâm của Bác, anh em đã cất hẳn gói thuốc lá. Một tháng sau, trong cuộc gặp với đồng chí Vũ Quang, lúc đó là Bí thư Trung ương Đoàn Thanh niên Lao động Việt Nam, Bác nói: Bác đã từ bỏ thuốc lá, đồng chí hãy khuyến khích thanh niên đừng hút thuốc lá. Sau này, Bác sáng tác bài thơ Vô đề:
Thuốc kiêng, rượu cữ đã ba năm,
Không bệnh là tiên sướng tuyệt trần
Mừng thấy miền Nam luôn thắng lớn,
Một năm là cả bốn mùa Xuân’
Bài học kinh nghiệm: Câu chuyện này cho thấy, trong mọi công việc, nếu ta có quyết tâm, chắc chắn ta sẽ thành công. Điều này cũng áp dụng trong học tập, chúng ta cần kiên trì và nhẫn nại, dù cho có khó khăn và thách thức đến đâu, chúng ta cũng phải nỗ lực hết mình.
Hình minh họa (Nguồn internet)
Hình minh họa (Nguồn internet)
8. Quý Báu Là Thời Gian
Năm 1945, bắt đầu buổi nói chuyện tại lễ tốt nghiệp khóa V Trường huấn luyện cán bộ Việt Nam, Chủ tịch Hồ Chí Minh thẳng thắn góp ý: “Giờ bắt đầu là 8 giờ, bây giờ đã 8 giờ 10 phút rồi mà nhiều người vẫn chưa đến. Làm việc đúng giờ vô cùng quan trọng vì thời gian quý báu lắm”. Trong cuộc kháng chiến chống Pháp, một đồng chí sĩ quan cấp tướng đến trễ 15 phút, Bác nhắc nhở về tình huống quân đội hiệp đồng sai. Bác nhấn mạnh: “Chú tính thế không đúng, 10 phút của chú như nhân với 500 người đợi ở đây”.
Một lần khác, Bác và đồng bào phải đợi một đồng chí cán bộ đến để bắt đầu cuộc họp. Bác hỏi:
– Chú đến muộn mấy phút?
– Thưa Bác, chậm mất 10 phút ạ!
– 10 phút của chú phải nhân với 500 người đợi ở đây.
Năm 1953, Bác quyết định đến thăm lớp chỉnh huấn của anh em trí thức, dù trời đổ mưa xối xả. Các đồng chí đề nghị hoãn nhưng Bác từ chối: “Đã hẹn thì phải đến, đến đúng giờ. Thà chỉ mình bác và vài chú nữa chịu ướt còn hơn để cả lớp không phải chờ uổng công!”. Bác Hồ là tấm gương sống quý thời gian, điều này để lại dấu ấn sâu sắc cho chúng ta học tập.
Bài học kinh nghiệm:
- Quỹ thời gian là có hạn và không thể lấy lại. Tiết kiệm thời gian là biện pháp thông minh và văn minh nhất.
- Mỗi người có thể tiết kiệm thời gian của mình bằng cách lập kế hoạch cụ thể, làm việc ngăn nắp và thực hiện công việc đúng giờ. Cán bộ giáo viên cần chuẩn bị bài giảng kỹ lưỡng, thầy cô đến lớp đúng giờ và sử dụng hiệu quả thời gian học.
Hình minh họa (Nguồn internet)
Hình minh họa (Nguồn internet)
9. Bài học từ chiếc áo ấm
Một đêm gió bấc mùa đông 1951, Bác Hồ vẫn làm việc khuya trong ngôi nhà sàn nhỏ ánh sáng lẻ loi. Bác xuất hiện, hỏi tôi đang gác:
– Chú làm nhiệm vụ ở đây có phải không?
– Thưa Bác, vâng ạ!
– Chú không có áo mưa?
Tôi thú nhận:
– Dạ thưa Bác, cháu không có ạ!
Bác nhìn tôi ái ngại:
– Gác đêm, cần áo mưa, không ướt, đỡ lạnh hơn…
Sau một tuần, anh Bảy mang đến 12 chiếc áo dạ chiến lợi phẩm. Bác chăm sóc đồng đội mà chỉ mặc chiếc áo bông cũ. Chúng tôi trân trọng giữ chiếc áo như gìn hơi ấm của Bác, nó là nguồn động viên trong mỗi chặng đường công tác.
Bài học kinh nghiệm:
- Bác Hồ tận tâm chăm sóc đồng đội, dành tình yêu thương cho những người chiến sĩ gác đêm dưới mưa. Chiếc áo không chỉ ấm cơ thể mà còn ấm lòng anh chiến sĩ và hàng triệu trái tim Việt.
- Theo bài hát Thuận Nguyễn: “Bác Hồ Người là tình yêu thiết tha nhất. Trong toàn dân và trong trái tim nhân loại. Cả cuộc đời Bác chăm lo cho hạnh phúc nhân dân. Cả cuộc đời Bác hy sinh cho dân tộc Việt Nam. Bác thương những cụ già xuân về gửi biếu lụa Bác thương đàn cháu nhỏ trung thu gửi quà cho. Bác thương đoàn dân công đêm nay ngủ ngoài rừng Bác thương người chiến sĩ đứng gác ngoài biên cương Bác viết thư thăm hỏi gửi muôn vàn yêu thương.”
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
Ảnh minh họa (Nguồn internet)
10. Đôi giày của Bác Hồ – Lối sống đơn giản
Đôi giày của Bác Hồ ‘’ra đời’’ năm 1947, được ‘’chế tạo’’ từ lốp ô tô quân sự của thực dân Pháp bị bộ đội ta phục kích ở Việt Bắc. Đôi giày cắt đơn, quai trước to bản, quai sau nhỏ vừa chân Bác.
Trên đường công tác, Bác nói vui với cán bộ đi cùng:
– Đây là đôi giày vạn dặm trong truyện cổ tích xưa… Giày thần đất, đi đâu cũng được. Gặp suối hoặc trời mưa trơn, bùn nước vào giày khó đi, Bác tụt giày xách tay. Thăm bà con nông dân, sải chân trên cánh đồng cấy, vụ gặt, Bác lại xắn quần cao lội ruộng, tay xách hoặc nách kẹp giày… Mười một năm rồi vẫn đôi giày ấy… Các chiến sĩ cảnh vệ cũng đã ‘’xin’’ Bác đổi giày nhưng Bác bảo ‘’vẫn còn đi được’’. Cho đến khi đi thăm Ấn Độ, khi Bác lên máy bay, ngồi trong buồng riêng, mọi người trong tổ cảnh vệ lập mẹo dấu giày đi, để sẵn một đôi giày mới…
Máy bay hạ cánh xuống Niu-đê-li, Bác tìm giày. Mọi người thưa:
– Có lẽ đã cất xuống khoang hàng của máy bay rồi… Thưa Bác….- Bác biết các chú cất giày của Bác đi chứ gì. Nước ta còn chưa được độc lập hoàn toàn, nhân dân ta còn khó khăn, Bác đi giày cao su nhưng bên trong lại có đôi tất mới thế là đủ lắm mà vẫn lịch sự – Bác ôn tồn nói. Vậy là các anh chiến sĩ phải trả lại giày để Bác đi vì dưới đất chủ nhà đang nóng lòng chờ đợi… Trong suốt thời gian Bác ở Ấn Độ, nhiều chính khách, nhà báo, nhà quay phim… rất quan tâm đến đôi giày của Bác. Họ cúi xuống sờ nắn quai giày, thi nhau bấm máy từ nhiều góc độ, ghi ghi chép chép… làm tổ cảnh vệ lại phải một phen xem chừng và bảo vệ ‘’đôi giày thần kỳ’’ ấy.
Năm 1960, Bác đến thăm một đơn vị Hải quân nhân dân Việt Nam. Vẫn đôi giày ‘’thâm niên’’ ấy, Bác đi thăm nơi ăn, chốn ở, trại chăn nuôi của đơn vị. Các chiến sĩ rồng rắn kéo theo, ai cũng muốn chen chân, vượt lên để được gần Bác hơn. Bác vui cười nắm tay chiến sĩ này, vỗ vai chiến sĩ khác. Bỗng Bác đứng lại:
– Thôi, các cháu dừng làm tụt quai giày của Bác rồi…
Nghe Bác nói, mọi người dừng lại cúi xuống yên lặng nhìn đôi giày rồi lại ồn ào lên:
– Thưa Bác, cháu, cháu sửa…- Thưa Bác, cháu, cháu sửa được ạ…
Thấy vậy, các chiến sĩ cảnh vệ trong đoàn chỉ đứng cười vì biết đôi giày của Bác đã phải đóng đinh sửa mấy lần rồi…Bác cười nói:
– Cũng phải để Bác đến chỗ gốc cây kia, có chỗ dựa mà đứng đã chứ! Bác ‘’lẹp xẹp’’ lết đôi giày đến gốc cây, một tay vịn vào cây, một chân co lên tháo giày ra:
– Đây! Cháu nào giỏi thì chữa hộ giày cho Bác…Một anh nhanh tay giành lấy chiếc giày, giơ lên nhưng ngớ ra, lúng túng. Anh bên cạnh liếc thấy, ‘’vượt vây’’ chạy biến…
Bác phải giục:
– Ơ kìa, ngắm mãi thế, nhanh lên cho Bác còn đi chứ. Anh chiến sĩ, lúc nãy chạy đi đã trở lại với chiếc búa con, mấy cái đinh.- Cháu, để cháu sửa giày…Mọi người dãn ra. Phút chốc, chiếc giày đã được chữa xong. Những chiến sĩ không được may mắn chữa giày phàn nàn.- Tại giày của Bác cũ quá. Thưa Bác, Bác thay giày đi ạ…
Bác nhìn các chiến sĩ nói:
– Các cháu nói đúng… nhưng chỉ đúng có một phần… Đôi giày của Bác cũ nhưng nó chỉ mới tụt quai. Cháu đã chữa lại chắc chắn cho Bác thế này thì nó còn ‘’thọ’’ lắm! Mua đôi giày khác chẳng đáng là bao, nhưng khi chưa cần thiết cũng chưa nên… Ta phải tiết kiệm vì đất nước ta còn nghèo…
Bài học rút ra từ câu chuyện: Chúng ta học được nơi Bác Hồ lối sống giản dị, tiết kiệm. Dù ở địa vị càng cao nhưng Người càng giản dị, trong sạch, cả một đời không xa xỉ, hoang phí. Cuộc đời của Bác là tấm gương sáng ngời về đức: Cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư, nếp sống giản dị của Bác chính là tấm gương để con cháu chúng ta noi theo.
Hình minh họa (Nguồn trên internet)
Hình minh họa (Nguồn trên internet)
11. Chuyện: Chú bị ngã, có đau không?
Vào đầu năm 1954, thời tiết chuyển sang mùa xuân, nhưng ở Việt Bắc, cái lạnh vẫn còn nồng nàn. Cơn gió bắc mạnh mẽ, những hạt mưa phùn lạnh buốt, Bác vẫn miệt mài làm việc, ánh đèn trên nhà sàn chiếu rọi. Bác khoác chiếc áo bông cũ kỹ, điếu thuốc lá luôn nằm trong miệng, tiếng máy chữ kềnh cằng, kềnh cằng…
Mặc dù trời lạnh, nhưng khi đứng gác bên Bác, tôi cảm thấy lòng ấm áp. Bước đi quanh lán, tôi đột nhiên trượt chân vào một cái hố tránh máy bay. Trong lúc tìm cách bò lên, có tiếng bước chân đến gần. Một câu hỏi phát ra:
– Chú ngã đau không?
Chưa kịp nhận biết là ai, tôi cảm nhận hai bàn tay của Bác nghiêng ngả vào hai bên nách, bờ râu chạm nhẹ vào má tôi. Khi tôi ngỡ ngàng, nhận ra Bác không khoác áo bông, đang đi dép tất, một chân guốc, một chân trần, nước mắt tôi tuôn rơi. Kéo tôi lên, Bác hỏi:
– Chú ngã có đau không?
Bác sờ soạng khắp cơ thể tôi, vỗ nhẹ chân, tay tôi. Rồi Bác nói:
– Chú ngã đau lắm. Ngồi xuống đây, để Bác bóp chân giúp chú. Ngồi xuống! Ngồi xuống!
Tôi tròn mắt, không tin vào tai mình. Bác Hồ ơi! Bác thật lòng quan tâm đến chúng cháu!
Tôi trả lời:
– Xin lỗi Bác, cháu không sao ạ. Rồi tôi cố gắng bước đi, để Bác yên tâm.
Bác cười nhẹ và nhấc mày: “Làm mọi việc, chú phải cẩn thận”. Bác quay đi.
Tôi đứng nhìn theo Bác, đến khi tiếng máy chữ của Bác vang lên, kềnh cằng, đều đều giữa đêm Việt Bắc.
Bài học kinh nghiệm: Bác Hồ, người lãnh tụ tuyệt vời của dân tộc, luôn tràn đầy tình thương vô bờ dành cho nhân dân và đồng bào. Đối với các chiến sĩ, Bác luôn chăm sóc như một người cha đối với con cái. Ngay cả trong thời tiết lạnh giá, khi biết có chiến sĩ ngã, Bác đã không ngần ngại lao đến để quan tâm, quên mất cả áo choàng và vội vã đến không mang guốc. Tình thương của Bác đã khiến mọi người yêu mến và trân trọng vị lãnh tụ già của họ. Câu chuyện cho thấy tình yêu thương và quan tâm là quan trọng, hãy lan tỏa tình thương và quan tâm của bạn cho mọi người, kể cả là người lạ, và bạn sẽ nhận lại nhiều hơn bạn mong đợi.
Hình minh họa (Nguồn trên internet)
Hình minh họa (Nguồn trên internet)
12. Chiến tích Ngoại giao Tài ba của Bác
Trong chuyến thăm Trung Quốc, khi Chủ tịch Hồ Chí Minh được Mao Trạch Đông đề nghị cấp quân và hỗ trợ miền Bắc để tập trung vào miền Nam đánh Mỹ, Bác Hồ từ chối mỉm cười. Mao nói: Hãy để chúng tôi giữ miền Bắc, chúng tôi có thể đưa hàng nghìn hoặc thậm chí triệu quân xuống đây, chúng tôi sẽ giữ cho. Bác Hồ chỉ cười và từ chối đề nghị, Mao tiếp tục: Chúng tôi sẽ cung cấp xe tải để chúng tôi chở súng đạn vào miền Nam! Bác nhận lời nhưng đặt điều kiện: Chúng ta sẽ lái xe, không nhận lái xe của họ. Mao chấp nhận vì đã hứa, tuy nhiên, khi rời đi, người trợ tá tò mò hỏi Bác tại sao không nhận quân của Trung Quốc, Bác Hồ cười và nói: ‘Chúng ta có thể nhận súng, đạn, xe, nhưng sinh mạng con người không thể trả bằng tiền. Đất nước thống nhất, phồn thịnh, chúng ta sẽ trả bằng tiền, nhưng sinh mạng không giá trị bằng bất kỳ thứ gì’.
Bài học sâu sắc từ Bác: Trong mọi tình huống, chìm đắm trong lòng của mình, lãnh đạo sáng tạo là quan trọng nhất. Biết từ chối, nói không và chỉ nhận những điều quan trọng.
Hình minh họa (Nguồn trên internet)
Hình minh họa (Nguồn trên internet)
13. Hòa nhã và điềm đạm – Bài học ứng xử
Trong giai đoạn kháng chiến chống Pháp, có một đồng chí cán bộ Trung đoàn thường hay la mắng chiến sĩ. Một ngày, Bác Hồ quyết định gặp đồng chí này để giải quyết vấn đề. Dưới cái nắng nóng, Bác chờ đồng chí đến. Trên bàn có hai cốc nước, một cốc nước sôi hơi nghi ngút, một cốc nước lạnh.
Bác mời đồng chí uống nước sôi:
– Chú uống đi.
Đồng chí nói:
– Trời! Nắng nóng mà lại uống nước nóng, chẳng làm được.
Bác nhẹ nhàng nói:
– Chẳng phải chú muốn uống nước lạnh hơn sao?
– Dạ, đúng ạ.
Bác nghiêm túc nói:
– Nước lạnh, giống như sự hòa nhã và điềm đạm, dễ chấp nhận. Còn nước nóng, như cách chú ứng xử, khó chịu và khó tiếp thu. Hãy hiểu điều này, chú nhé.
Bài học: Truyện là bài học sâu sắc về quản lý tâm lý và cách xử lý mọi tình huống một cách thông minh, khéo léo. Khi tức giận, chúng ta cần kiểm soát bản thân và xử lý vấn đề một cách bình tĩnh, điềm đạm, giống như cốc nước lạnh dễ uống hơn cốc nước nóng.
Hình minh họa (Nguồn trên internet)
Hình minh họa (Nguồn trên internet)
14. Chuyện về Bác Hồ: Thiếu nhi Tiệp Khắc với Bác Hồ
Khi thăm nước Tiệp Khắc, Bác Hồ đón tiếp một đoàn thiếu nhi đến thăm. Tất cả các cháu đều muốn đứng gần Bác, tạo ra sự chen lấn và tranh giành dữ dội. Để giữ trật tự, Bác đưa ra câu hỏi:
– Các cháu thấy Bác gầy hay mập?
Các cháu đồng thanh trả lời:
– Bác gầy lắm ạ.
Bác tiếp tục:
– Vậy các cháu có muốn Bác gầy không?
Các cháu đồng thanh trả lời:
– Không ạ
Bác nhấn mạnh:
– Thế thì đừng chen lấn nữa. Hãy cử một đại biểu đến hôn Bác thay cho.
Sau lời nói của Bác, tất cả các cháu tự giác và cử bạn đội trưởng đến hôn Bác. Bác ôm hôn bạn đội trưởng, bày tỏ lòng biết ơn đối với thiếu nhi Tiệp Khắc. Các chú bảo vệ cũng cảm ơn Bác vì sáng kiến duy trì trật tự mà vẫn giữ được tình cảm yêu quý của thiếu nhi Tiệp Khắc với Bác Hồ.
Hình minh họa (Nguồn trên internet)
Hình minh họa (Nguồn trên internet)
15. Hành trình thăm trường thiếu nhi miền Nam của Bác Hồ
Khi nghe Bác Hồ sẽ đến thăm trường thiếu nhi miền Nam, các cô chú quản lý trường nhanh chóng chuẩn bị, trang hoàng hội trường rực rỡ. Khi Bác đến, mọi người hân hoan đón Bác và dẫn Bác đến hội trường được trang trí cờ, hoa lung linh. Tuy nhiên, Bác yêu cầu được dẫn đến nhà bếp và phòng ngủ để kiểm tra xem các em có đủ ăn no, ngủ ấm, và được chăm sóc chu đáo hay không. Bác còn mang theo một gói kẹo lớn, chia đều cho tất cả các em. Trong lúc nhìn các em ăn kẹo, Bác phát hiện một em đứng ở góc phòng với khuôn mặt buồn bã. Bác gọi em lại và hỏi:
– Em tên là gì? Tại sao em đứng ở đây?
– Em tên là Tộ. Vì em phạm lỗi, tay bẩn chưa rửa, nên cô phạt em, không cho nhận kẹo của Bác.
Bác cười và bảo Tộ đi rửa tay trước khi nhận kẹo, sau đó Bác dạy:
– Từ nay, em phải giữ đôi tay sạch sẽ. Bàn tay con người rất quan trọng.
Tộ rất cảm động trước sự quan tâm của Bác. Từ đó, em luôn giữ đôi tay sạch sẽ và rửa tay trước khi ăn.
Hình minh họa (Nguồn trên internet)
Hình minh họa (Nguồn trên internet)
16. Hành trình tạo nên ngôi nhà sàn gỗ của Bác Hồ
Trước khi xây dựng ngôi nhà sàn gỗ tại Phủ Chủ tịch (gồm tầng trên với phòng làm việc và phòng nghỉ, tầng dưới là không gian họp và tiếp khách), Bác đã đưa ra ý kiến:
– Bác thường tiếp đón nhiều khách, đặc biệt là các cháu, vì vậy hãy thiết kế một dải ghế xi măng bao quanh cho Bác.
Các đồng chí thiết kế ngay lập tức, tạo ra một dải ghế. Mỗi khi các cháu đến, họ ngồi quanh Bác và được Bác chia sẻ bánh kẹo.
Một hôm, Bác nói với người giúp việc:
– Bạn xem, có rất nhiều khách nhỏ tuổi đến thăm Bác, để làm cho các cháu vui vẻ, hãy kiếm một bể cá vàng để làm trang trí.
Đồng ý với Bác, người giúp việc mua một bể cá và đặt ở hành lang tầng dưới ngôi nhà sàn, thả ba con cá vàng xinh đẹp vào đó.
Mỗi ngày, sau giờ làm việc, Bác thường cho cá vàng ăn, giữ những miếng bánh mì làm thức ăn cho chúng. Với sự chăm sóc của Bác, ba con cá vàng ngày càng lớn khôn và phát triển.
Vào mùa đông, Bác nói:
– Cá cũng như con người, mùa đông cần duy trì nhiệt độ ấm. Hãy làm một nắp đậy bể cá để bảo đảm cá được giữ ấm.
Khách thăm nhà Bác, đặc biệt là những ‘khách nhỏ’ rất thích thú khi đứng ngắm bể cá vàng. Những chú cá màu sắc rực rỡ, vui tươi, nổi bật trong bể nước.
Hình minh họa (Nguồn trên internet)
Hình minh họa (Nguồn trên internet)
17. Cuộc phiêu lưu của Bác Hồ: Đối tác đáng yêu
Vào ngày 7 tháng 2 năm 1958, hơn 3.000 em thiếu nhi Ấn Độ tổ chức diễu hành chào mừng Bác Hồ.
Các em reo hò nồng nhiệt: ”Cha, Cha Hồ. Thủ tướng Nêru ngồi bên cạnh Bác, hạnh phúc nói đùa:
– Ông là đối thủ đáng yêu của tôi, vì được các em gọi là Bác.
Tại Ấn Độ, các em thiếu nhi chỉ gọi Thủ tướng Nêru là Bác, và Bác Hồ là người thứ hai được các em gọi là Bác.
Bầu không khí ngày đó tràn đầy niềm vui như một lễ hội. Các em tụ tập đưa hoa, có em tặng Bác Hồ hai chiếc kẹo. Có em khiếm thị cả hai mắt được Bác ôm lên, sờ râu, sờ má Bác, rồi ôm chặt Bác một cách âu yếm. Trước tình cảm ấy, mọi người đều xúc động.
Hình minh họa (Nguồn trên internet)
Hình minh họa (Nguồn trên internet)
18. Chuyện: Chú làm công việc xông nhà cho Bác
Dịp lễ tết, nhiều anh chị em ở lại cơ quan, tôi ở lại bảo vệ. Mùng 1 tết âm lịch (năm 1956), khi mọi người đều vui vẻ đi chúc tết, Bác Hồ ghé thăm.
Thấy nhà trống vắng, chỉ có mình tôi ngồi, Bác mang đến chiếc bánh chưng và gói kẹo, chúc tôi năm mới. Bác hỏi:
– Mùng 1 tết chú viết bút cái gì đó không?
– Thưa Bác, cháu viết báo cáo tổng kết công tác năm 1955 của đội ạ.
Bác khen:
– Các chú thật cần cù, chịu khó, quanh năm làm việc vất vả. Những ngày mưa gió bấc, Bác ngủ trên nhà, còn các chú thì thức đêm ở dưới vườn. Ngày tết cũng phải làm việc.
Bác nói thêm:
– Chú viết báo cáo ngắn gọn. Tóm tắt là: toàn đội đã bảo vệ Trung ương Đảng và Chính phủ an toàn. Đừng viết chi tiết về việc bảo vệ Hồ Chủ tịch, vì trong Trung ương có đủ mọi người rồi.
Bác nắm tay tôi:
– Chú sang làm công việc xông nhà cho Bác đi.
Bác giao cho tôi rửa ấm chén, còn Bác thì lau bàn ghế và cắm hoa để đón các đồng chí Bộ Chính trị đến chúc tết. Tết năm ấy, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Bài văn này thể hiện sự hòa đồng, giản dị của Bác Hồ với chiến sĩ bảo vệ mình.
Bài học:
- Luôn giữ tinh thần hòa đồng với mọi người, không phân biệt vị thế hay chức vụ.
- Biết ơn và cảm kích người khác đã chăm sóc và bảo vệ mình.
- Luôn quan tâm và không phân biệt đối xử, không quan trọng vị thế nào.
Hình minh họa (Nguồn trên internet)
Hình minh họa (Nguồn trên internet)
19. Câu chuyện: Các cháu thật sạch sẽ và ngoan ngoãn!
Đầu năm 1967, Bác Hồ ghé thăm tỉnh Thái Bình. Các em thiếu nhi ở xóm Dân Chủ hào hứng hát bài “Giải phóng miền Nam” chào đón Bác. Bác hỏi:
– Các cháu có ngoan không
– Thưa Bác có ạ! Các cháu đồng thanh trả lời.
– Các cháu có nghe lời cha mẹ không?
– Thưa Bác có ạ!
– Các cháu ăn ở có sạch sẽ không?
– Thưa Bác có ạ!
– Chìa tay cho Bác xem nào?
Những đôi bàn tay xinh xắn chìa ra trước mặt Bác. Bác gật đầu hài lòng vì thấy cuộc sống của các cháu nhỏ ở nông thôn đã thay đổi, trở nên sạch sẽ và ngoan ngoãn. Bác Hồ lấy kẹo chia cho các cháu rồi tiếp tục đi.
Hình minh họa (Nguồn trên internet)
Hình minh họa (Nguồn trên internet)
20. Ba chiếc ba lô – Sự công bằng
Trong những ngày ở Việt Bắc, mỗi khi Bác đi công tác, có hai đồng chí đi cùng. Bác từ chối mang hộ ba lô chung, nói:
– Đi đường rừng, leo núi, ai cũng mệt. Tập trung đồ vật cho một người mang để giảm mệt. Hãy phân ra mỗi người mang một ít.
Khi mọi thứ đã được phân ra và đặt vào 3 ba lô, Bác hỏi thêm:
– Các chú đã chia đều chưa?. Hai đồng chí trả lời:
– Thưa Bác, đã xong ạ.
Ba người lên đường, qua một chặng, mọi người dừng chân. Bác đến chỗ đồng chí bên cạnh, xách chiếc ba lô lên.
– Tại sao ba lô của chú nặng mà ba lô của Bác nhẹ như vậy?
Sau đó, Bác mở cả 3 chiếc ba lô ra xem thì thấy ba lô của Bác nhẹ nhất, chỉ có chăn, màn. Bác không đồng ý và nói:
– Chỉ có lao động thực sự mới đem lại hạnh phúc cho con người.
Hai đồng chí phải san đều các thứ vào 3 chiếc ba lô.
Bài học kinh nghiệm:
- Lúc nào cũng vậy, Bác không muốn làm quan mà chỉ muốn làm đầy tớ của nhân dân, Bác luôn muốn mình được bình đẳng như mọi người. Cả cuộc đời vì dân, vì nước, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã gần như quên đi những gì thuộc về bản thân mình. Bác không đặt ra quyền lợi đặc biệt cho bản thân mà luôn ân cần quan tâm đến những điều nhỏ nhoi, bình dị nhất của mọi người, trong đó có các cán bộ, chiến sĩ. Bác từng tâm sự: “Một cán bộ muốn có uy thì rất dễ tạo ra nhưng muốn có tín thì rất khó xây dựng”.
- Bác đã nêu một tấm gương sáng ngời không chỉ cho dân tộc ta, cho nhân loại, cho hôm nay, mai sau và mãi mãi. Đó là lòng tự tôn vì mọi người, mọi người vì lòng tự tôn. Hãy biết chia sẻ những lúc khó khăn, hoàn cảnh bất lợi, đừng dựa vào quyền lực để đàn áp kẻ yếu thế. Sống phải công bằng với nhân dân!
Hình minh họa (Nguồn trên internet)
Hình minh họa (Nguồn trên internet)