Dân Chơi Là Gì? Giải Mã Định Nghĩa, Tiêu Chuẩn và Góc Khuất

Nếu bạn thường xuyên giao tiếp với giới trẻ, chắc hẳn không còn xa lạ gì với cụm từ “dân chơi”. Nó được sử dụng phổ biến, thậm chí được xem như một thước đo để đánh giá một người trong cộng đồng này. Vậy, “dân chơi” thực sự là gì? Cần đáp ứng những tiêu chuẩn nào để được giới trẻ công nhận là “dân chơi”? Liệu lối sống “dân chơi” có thực sự “ngầu”, “chất” như cách mà nhiều bạn trẻ vẫn tôn sùng? Hãy cùng “Sen Tây Hồ” khám phá những điều này trong bài viết dưới đây.

Dân Chơi Là Gì? Giải Mã Ý Nghĩa Của “Dân Chơi”

Về bản chất, “dân chơi” là một cụm từ dùng để chỉ những người am hiểu, sành sỏi trong các hoạt động giải trí, ăn chơi nói chung. Ví dụ, trong giới sưu tầm đồ cổ, một người có kiến thức sâu rộng, khả năng thẩm định tuổi tác và định giá chính xác các món đồ cổ sẽ được coi là một “dân chơi” thực thụ, một “dân chơi” chuyên nghiệp. Tương tự, trong giới chơi siêu xe, người sẵn sàng chi tiền để sở hữu những phiên bản xe giới hạn với giá “khủng” cũng được xem là một “dân chơi” trong giới thượng lưu này.

Đối với giới trẻ, ý nghĩa của “dân chơi” cũng tương tự. “Dân chơi” là những người thích tham gia các hoạt động vui chơi, giải trí và sẵn sàng chi tiền cho những hoạt động đó. Ví dụ, trong một nhóm bạn, người thường xuyên mua sắm những món đồ đắt tiền, không ngại chi tiền cho các buổi ăn chơi và có khả năng “bao” cả nhóm thường được tôn là “dân chơi”.

Tiêu Chí Đánh Giá “Dân Chơi”: Sự Khác Biệt Giữa Các Nhóm

Cách đánh giá một người là “dân chơi” có thể khác nhau tùy thuộc vào từng nhóm đối tượng giới trẻ. Ở những vùng nông thôn hoặc khu vực có thu nhập thấp, tiêu chuẩn để được phong danh hiệu “dân chơi” có thể dễ dàng hơn so với những nơi khác. Đơn giản chỉ cần người đó chịu chi hơn cho những buổi đi chơi.

Ngược lại, đối với giới trẻ ở thành thị với mức sống cao hơn, việc được công nhận là “dân chơi” trở nên khó khăn hơn nhiều. Không chỉ là vấn đề tài chính mà còn là sự am hiểu, sành sỏi về các “món ăn chơi”. Nếu bạn có khả năng tài chính nhưng lại không biết gì về bar, pub hoặc các chất kích thích, bạn khó có thể được nhóm đối tượng này coi là “dân chơi”. Điều này giải thích tại sao một người có thể là “dân chơi” ở môi trường này nhưng lại trở nên bình thường ở môi trường khác.

Việc theo đuổi danh hiệu “dân chơi” có thể khiến nhiều bạn trẻ đánh đổi nhiều hơn là nhận lại, và những gì đạt được thường chỉ là danh tiếng phù phiếm, có thể mất đi nhanh chóng. Trong khi đó, những mất mát về thời gian, tiền bạc và các giá trị khác là hoàn toàn có thật.

Tiêu Chuẩn Cần Thiết Để Trở Thành “Dân Chơi”

Cụm từ “dân chơi” xuất hiện trong thời hiện đại, nhưng không có nghĩa là trong quá khứ không tồn tại những hình mẫu tương tự. Người Việt Nam chắc hẳn không ai không biết đến “công tử Bạc Liêu”, người từng đốt tiền để nấu trứng trong thời Pháp thuộc. Những công tử miền Tây với khối tài sản kếch xù, không tiếc tiền vung tay để thể hiện đẳng cấp cũng là một dạng “dân chơi”.

Xa hơn về quá khứ, nếu bạn yêu thích văn học, chắc hẳn đã từng đọc “The Great Gatsby” của F. Scott Fitzgerald. Trong tác phẩm này, Gatsby đã không tiếc tiền tổ chức những bữa tiệc xa hoa để gặp lại Daisy, người ông yêu sâu sắc. Những vị khách tham dự không ngừng bàn tán và ngưỡng mộ sự chịu chơi của Gatsby. Đối với họ, Gatsby chính là một “dân chơi” thực thụ trong vùng. Theo thời gian, cụm từ “dân chơi” hay “playboy” ra đời, định nghĩa và khẳng định một nhóm người chịu chơi và đẳng cấp hơn mức bình thường.

Rất khó để đưa ra một bộ tiêu chuẩn cụ thể để đánh giá một người có phải là “dân chơi” hay không. Mọi thứ phụ thuộc nhiều vào cảm nhận của những người xung quanh. Do đó, có nhiều người “chịu chơi, chịu chi” nhưng vẫn không thể đạt đến cái tầm “dân chơi”.

Về cơ bản, một “dân chơi” trước hết phải là người có tiền. Bởi vì “dân chơi” mà nghèo thì khó ai công nhận. Nguồn gốc tiền không quan trọng, điều quan trọng là bạn có nhiều tiền hay không.

Thứ hai, “dân chơi” phải chịu chi. Trong lịch sử, chưa từng có “dân chơi” nào keo kiệt. Nếu bạn có tiền nhưng không chịu chi, bạn chỉ là một người bủn xỉn chứ đừng mơ đến danh hiệu “dân chơi”.

Cuối cùng, “dân chơi” phải là người sành sỏi trong lĩnh vực của mình. Bạn phải đạt đến trình độ “master”, “cân team” thì mới có thể mong đạt đến tầm “dân chơi”. Ví dụ, nếu bạn là một “tay chơi” chuyên nghiệp, bạn phải “săn” được nhiều “gái ngon” và khiến họ “đổ” thì mới có thể khiến những người khác tôn trọng bạn.

“Dân Chơi” Có Phải Là “Chất”?

Nếu bạn hỏi những người đang đắm chìm trong cuộc chơi, câu trả lời chắc chắn là có. Ngược lại, nếu bạn hỏi những người đứng ngoài cuộc, câu trả lời thường là không. Câu trả lời phụ thuộc vào góc nhìn của mỗi người.

Tuy nhiên, để đánh giá một cách khách quan, hãy suy nghĩ về tương lai. Liệu danh hiệu “dân chơi” có giúp ích gì cho bạn ngoài những khoảnh khắc phù phiếm trong cuộc chơi? Hoàn toàn không. Khi bạn bước ra khỏi cuộc chơi, danh hiệu tự phong này sẽ trở nên vô nghĩa.

Không giống như bằng đại học hay kinh nghiệm làm việc, bạn không thể ghi danh hiệu “dân chơi” vào CV hoặc khoe với những người ngoài cuộc. Sự “chất” mà bạn cảm nhận chỉ có ảnh hưởng trong một phạm vi rất nhỏ và trong một thời gian ngắn, trong khi những gì bạn bỏ ra là rất nhiều.

Khi nhận ra những điều này, bạn có còn thấy “dân chơi” là “ngầu”? Con người luôn hướng đến những giá trị tốt đẹp và mong muốn hoàn thiện bản thân. Mong muốn trở thành “dân chơi” trong mắt giới trẻ cũng là một mong muốn chính đáng. Tuy nhiên, hãy nhìn nhận mong muốn này một cách đúng đắn hơn, tự hỏi bản thân liệu những gì bạn bỏ ra có mang lại kết quả xứng đáng hay không trước khi quyết định trở thành bất cứ ai khác.